*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sao cậu lại có lòng tốt như vậy.” Khúc Tường Vi cảnh giác nói.
Đường Tuấn nói: “Quả Xích Viêm này không có tác dụng với tôi. Tôi và cô Cơ xem như là có duyên, quả Xích Viêm coi như là quà quen biết đi.”
Cơ Thục Quyên ngẩn ra, nói: “Chẳng lẽ anh thật sự sẽ chết sao?” Lời Đường Tuấn mới nói vừa rồi thật sự giống như là từ giã cố nhân vậy.
Đường Tuấn chỉ tóc bạc ở trên đầu, nói: “Là người thì đều sẽ chết.”
Trong phút chốc Cơ Thục Quyên không biết phải nói cái gì.
Đường Tuấn nói xong liền đưa quả Xích Viêm đang cầm trong tay nhét vào trong tay Cơ Thục Quyên, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Bỗng Cơ Thục Quyên gọi.
“Quả Xích Viêm này thật sự quá quý giá, tôi không thể nhận không được.” Cơ Thục Quyên lấy ra một cái hộp nhỏ, nói: “Trong hộp này là năm cây kim châm cứu được lưu truyền của phái Thần Châm tôi, là vật quý giá của y đạo, có lẽ sẽ có thể có ích với tình trạng vết thương của anh. Lần này sư phụ tôi đặc biệt để tôi mang đi ra ngoài, xem như là quà đáp lễ của tôi đi.”
“Thưa cô, không được đâu.” Khúc Tường Vi thất thanh nói. Sỡ dĩ bà ta thất thanh cũng không phải là vì sự quý giá của kim châm cứu, nếu nói về mức độ quý giá thì kim châm cứu còn không bằng quả Xích Viêm. Mà bởi vì hôm nay có không biết bao nhiều người đang mong đợi Đạo Thể chết đi, nếu để người khác biết phái Thần Châm ra tay giúp đỡ Đạo Thể thì sợ rằng sẽ khiến rất nhiều người căm thù.
Cơ Thục Quyên không quan tâm Khúc Tường Vi, nói với Đường Tuấn: “Trên đời này người thú vị như anh không có bao nhiêu, tôi không hy vọng anh sẽ chết sớm như vậy.”
Vốn Đường Tuấn muốn từ chối, nghe thấy câu này, không kìm được mà cười một tiếng, nhận lấy cái hộp.
Lúc này Cơ Thục Quyên mới nhoẻn miệng cười, vốn dáng vẻ của cô ta rất đẹp, nụ cười này dù có một tầng lụa mỏng kia cũng không che nổi được sức hấp dẫn của cô ta, cứ như cả đất trời đều lu mờ đi vậy.
“Không biết tiếp theo ngài Đường có tính toán gì không?” Đột nhiên Cơ Thục Quyên hỏi.
Đường Tuấn nói: “Tôi sẽ đi một chuyến đến Chùa Bái Đính.”
Cơ Thục Quyên nghe vậy thì trước tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra, thấp giọng nói: “Hàn Nhật Long cũng là Đạo Thể, có lẽ thật sự có thể giúp cho anh. Chỉ là tôi nhắc anh một câu, Chùa Bái Đính cũng không phải nơi tốt lành gì, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút.”
Đường Tuấn gật đầu, chỉ đám người Đinh Thiếu Trung và Ngô Hoàng Phi ở ngoài thung lũng Đầm Lầy, nói: “Những người đó phiền cô đưa bọn họ đi ra ngoài.”
Cơ Thục Quyên vui vẻ đồng ý.
Hai người không có nói gì nhiều, Cơ Thục Quyên đãn theo phái Thần Châm và đám người Ngô Hoàng Phi rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT