*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Giết!” Trên người hoà thượng Phù Hưng có ánh sáng vàng chói mắt, trông tựa như một pho tượng Phật dát vàng.
Khúc Tường Vi xoã búi tóc ra, mái tóc dài màu trắng tung bay, sát khí trên người bà ta tuôn ra như đại dương mênh mông. Dường như có thể thấy tư thế oai hùng của nữ la sát năm đó trên người bà ta.
Tôn Gia Minh nhìn thấy cảnh này từ đằng xa, anh ta không khỏi nở nụ cười, nói nhỏ: “Cậu không nên nghĩ tới chuyện này. Hôm nay, Đạo Thể sẽ chết trong Thung lũng Đầm Lầy. Có thể chứng kiến Đạo Thể ba trăm năm mới ra đời bị thương, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây.”
Tâm trạng của Cơ Thục Quyên phức tạp. Cô ta là người của Phái Thần Chân, lúc này nên đứng ở phía Khúc Tường Vi và hi vọng Đường Tuấn thất bại mới đúng. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô ta lại có một cảm xúc rất kỳ lạ, dường như cô ta không muốn nhìn thấy bóng dáng kiêu ngạo và bất khuất như vậy ngã xuống.
Đùng! Đùng! Đùng!
Ba người Tôn Vận Kỳ, hòa thượng Phù Hưng, Khúc Tường Vi đều là những cao thủ vô địch trong Cảnh giới Tông Sư của giới võ thuật hiện giờ, mỗi một người đều có thể so với Phạm Nam Thiên của núi Thượng Vân trước kia. Nếu mà Đạo Thể của Đường Tuấn không bị tổn hại gì thì đối phó với ba người này cũng không phải là việc gì khó. Nhưng mà hôm nay vết thương do Chùy Huyền Vu trên người anh vẫn chưa lành nên anh không dám tùy tiền sử dụng sức mạnh của Đạo Thể, trong phút chốc lại rơi vào cục diện bế tắc bị ba người vây giết.
Trong tay Tôn Vận Kỳ thi triển ra một loạt các kỹ xảo võ thuật, có Thái Cực Vân Thủ chí cương chí nhu, có Bát Cực Băng Quyền dũng mãnh bá đạo, còn có mười ba thức Hình Ý hết sức duyên dáng và hấp dẫn, nếu mà có người của những môn phái này thấy cảnh tượng ấy sợ rằng sẽ vô cùng xấu hổ. Không ngờ Tôn Vận Kỳ lại kiêm nhiều tài nghệ của trăm nhà như thế, hơn nữa đã đạt được tới tiêu chuẩn vô cùng cao.
“Quả nhiên là Tôn Vô Địch!” Trên mặt Ngôn Hòa Minh đứng bên cạnh miệng Thung lũng Đầm Lầy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, Tôn Vận Kỳ dùng võ thuật đi ngang Cảnh giới Tông Sư ở Bắc Ninh, được mọi người gọi là Tôn Vô Địch, lúc này mới biết được sức nặng của ba chữ này.
Đồng Thể như được làm bằng đồng thau đang canh giữ bên cạnh Ngôn Hòa Minh, trong con ngươi lóe lên ánh sáng chết chóc. Cánh tay của ông ta bị trật do Đường Tuấn đạp một cái, đến bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại. Trong mắt Ngôn Hòa Minh lộ ra vẻ oán độc, nếu bây giờ Đồng Thể vẫn còn nguyên vẹn thì nói không chừng anh ta có thể giành được quả Xích Viêm rồi. Đáng tiếc là bây giờ dựa vào thực lực của anh ta thì hoàn toàn không đủ để tham gia vào cuộc chiến này.
Hòa thượng Phù Hưng thì luôn hành động một mình, chiêu thức của ông ta rất đơn giản, chỉ dùng quyền và chân. Hòa thượng Phù Hưng tu luyện bí quyết Luyện Thể, Phù Hưng có nghĩa là tháp Phật trong kinh Phật, hòa thượng Phù Hưng lấy đây là pháp danh, mang hàm nghĩa trấn áp thế gian. Mặc dù quyền cước của ông ta đơn giản nhưng lại uy lực, mạnh mẽ, mỗi một quyền đánh ra, trong hư không phảng phất có vô số tiếng Phạn vang lên, trấn áp hết tất cả. Thân thể của ông ta thật sự rất mạnh, đã đạt tới đỉnh Tông Sư. Trong những người Đường Tuấn đã gặp thì sợ rằng chỉ có hòa thượng câm và Thiền sư Yên Thế mới có thể sánh ngang với ông ta về thành tựu thân thể.
Mà Khúc Tường Vi cũng không thua kém chút nào, mặc dù bà ta đã già và xuống sắc nhưng mà cảnh giới của bà ta đã đạt tới đỉnh từ lâu. Bà ta tu luyện một loại công pháp kỳ lạ, chân khí cuốn qua, mang theo sự lạnh lẽo vô tận, tựa như ngay cả không khí cũng bị đông cứng. Vạt áo của Đường Tuấn đụng phải chân khí của bà ta, lập tức bị đông cứng thành băng, rồi vỡ vụn.
Bị ba cao thủ đứng đầu tấn công cũng đủ để sánh nganh với cao thủ Cảnh giới Thần Hải!
“Đường Tuấn, trên người cậu đã có Đạo Thế, cần gì phải tranh quả Xích Viêm với chúng tôi chứ? Rời khỏi thung lũng Đầm Lầy, trải qua những ngày còn lại không nhiều của cậu đi. Nếu không hôm nay cậu phải bỏ mạng ở đây đấy.” Tôn Vận Kỳ đánh xuống một chưởng, chân khí cuồn cuộn như cơn sóng đảo ngược, chém về phần đầu của Đường Tuấn.
Tay Đường Tuấn vươn ra, như linh dương đấu sừng, từ bên trong chặn đứng một chưởng của Tôn Vận Kỳ, khiến cho người sau cảm thấy khó chịu. Anh cười nhạt nói: “Bằng ba người mấy người, không làm được đâu.”
Lúc này, một quyền của hòa thượng Phù Hưng đánh đến. Đường Tuấn cũng không thèm nhìn, cũng đánh ra một quyền.
Hòa thượng Phù Hưng liền lùi lại mấy bước, mà Đường Tuấn chỉ run người thôi, sự chêch lệch giữa hai người đã quá rõ ràng.
Cho dù Đạo Thể bị thương thì vẫn có sức mạnh vô địch!
“A di đà phật!” Hòa thượng Phù Hưng cúi đầu khẽ tụng kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT