*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong khi hai người ở bên đây đang nói chuyện thì trận chiến ở bên kia đã kết thúc.
Bảo ấn Hoa Sen của Đường Tuấn được lấy từ trong kho tàng kinh điển của Đạo giáo, được phát triển từ kho tàng bí quyết của thần. Bàn về uy lực thì nó không hề thua kém bất kỳ pháp ấn nào của đạo Phật. Trước đây, một đòn dùng hết sức mạnh của Hư Thiên Quang cũng không phá huỷ được lớp phòng ngự của bảo ấn Hoa Sen. Cuối cùng, chỉ có thể dựa vào chùy Huyền Vu mới làm cho Đường Tuấn bị thương. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh tu vi của Hư Tĩnh Văn, ngay cả việc liên tục chống đỡ trong một chốc cũng không thể. Bảo ấn Hoa Sen đánh vào ngực anh ta với tốc độ nhanh như sét đánh, có tiếng xương gãy phát ra, sức mạnh kinh khủng trực tiếp xuyên thẳng vào lồng ngực của Hư Tĩnh Văn và làm vỡ nát trái tim của anh ta.
Lạch cạch!
Cả cơ thể của Hư Tĩnh Văn ngã xuống đất mà không có bất kỳ âm thanh nào.
Cậu cả nhà họ Hư đã bị Đường Tuấn dùng một ấn đánh chết. Anh ta đến với tinh thần hăng hái và chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chết ở trong núi sâu rừng già này.
“Yên tâm đi. Cậu chỉ là người đầu tiên. Người nhà họ Hư cũng sẽ đi xuống dưới với cậu.” Đường Tuấn đứng khoanh tay, nhìn thân thể dần dần lạnh lẽo của Hư Tĩnh Văn và nói với vẻ thản nhiên.
Ngôn Hoà Minh giống như gặp được kẻ thù lớn, nhanh chóng triệu hồi Đồng Thể canh giữ ở xung quanh mình. Anh ta nhìn cánh tay vặn vẹo như bánh quai chèo của Đồng Thể, mí mắt giật giật hồi lâu. Cánh tay của Đồng Thể có thể sánh với sắt thép, vậy mà Đường Tuấn mới đá một cú đã biến thành bộ dạng này, cần dùng sức mạnh khủng bố đến cỡ nào.
Dáng vẻ của Đinh Thiếu Trung, Trần Lệ Lệ và vài người còn chưa ngất xỉu như nhìn thấy quỷ. Anh ta có còn là người không?
Cơ thể của Ngô Hoàng Phi cũng run rẩy, suýt chút đứng không nổi.
Ngôn Hoà Minh dẫn theo Đồng Thể lui về lối ra của thung lũng Đầm Lầy, bộ dạng như sẵn sàng chạy trối chết bất cứ lúc nào. Về phần những cao thủ nội công đi theo Hư Tĩnh Văn đến đây, họ cũng tản ra như chim chóc, đâu còn ai dám ra tay với Đường Tuấn. Ngay cả Tông sư như Hư Tĩnh Văn còn không thể đỡ được một đòn của anh, bọn họ nhào lên có khác gì tự tìm đường chết không.
Cho dù là nhà họ Tôn, chùa Bái Đính hay Phái Thần Châm, bọn họ đều có hai ba vị Tông sư và hơn mười mấy người tập võ có nội lực uyên thâm. Chỉ có một mình Đường Tuấn đứng ở sát thung lũng Đầm Lầy vậy mà làm cho bọn họ không nói nên lời.
Tuy chỉ có một người nhưng người đó lại là người giỏi nhất của gia tộc võ thuật!
Đường Tuấn không có thời gian quan tâm tới bọn họ. Anh đi về phía trước vài bước, nhìn về phía Phái Thần Châm, cười nói: “Cô Cơ, đã lâu không gặp.”
Không ai ở đó dám lên tiếng.
Cơ thể của Khúc Tường Vi căng thẳng, chân khí trong cơ thể vào trạng thái sẵn sàng tấn công.
Cơ Thục Quyên cười nhẹ, tuy khuôn mặt cô ta đã được lớp vải mỏng che lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt trần, nụ cười đó đủ để cả thành phố chao đảo. Giọng cô như âm thanh của trời xanh truyền xuống nhân gian: “Đã lâu không gặp, anh Đường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT