*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Hoàng Phi chỉ là một thanh niên nhiệt huyết, chưa từng thấy qua chuyện nào quỷ dị đến như vậy, cả người nhanh chóng lùi lại mấy bước, không biết nên trả lời như thế nào.

“Chỉ là thuốc nuôi dưỡng xác chết mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ.” Đường Tuấn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngôn Hoà Minh với sắc mặt lạnh như băng.

“Cậu là ai? Sao dám coi thường kỹ thuật nuôi dưỡng xác chết của nhà họ Ngôn tôi!” Sắc mặt của Ngôn Hoà Minh hơi thay đổi, nhưng anh ta vẫn không để Đường Tuấn vào trong mắt như cũ.

“Đường Tuấn!” Đúng lúc này, ông cả của nhóm người họ Tôn nhìn thấy Đường Tuấn bất ngờ la to.

Ngôn Hoà Minh và Hư Tĩnh Văn đồng thời thay đổi sắc mặt, la lên: “Cậu ta là Đạo Thể!”

Một lời nói ra, toàn trường im phăng phắc!

Cơ Thục Quyên đứng trong đám người của Phái Thần Châm, đôi môi dưới khăn che mặt khẽ run, trong đôi mắt xuất hiện vẻ khó tin.

Vẻ mặt hòa thượng Phù Hưng chùa Bái Đính nghiêm lại, khí tức trên người dao động giống như hồng chung đại lữ, khiến người ta cảm giác vị hòa thượng già này có thể tung ra một đòn cực mạnh bất cứ lúc nào.

Đôi mắt của Tôn Vận Kỳ nheo lại, trong mắt có sát khí chuyển động. Ông ta đã biết về cái chết của ông ba từ miệng của Tôn Gia Minh.

Trong lúc nhất thời, Đường Tuấn dường như trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, ai cũng muốn tranh giành anh.

“Ha ha. Là tôi.” Đường Tuấn đứng với vẻ hiên ngang, cười nhếch mép và nói với Ngôn Hoà Minh: “Chẳng phải cậu muốn luyện tôi thành xác chết canh giữ cho nhà họ Ngôn à? Tôi ở ngay đây, nếu không ngại thì cậu có thể thử một lần!”

Ngôn Hoà Minh không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của nhà họ Ngôn ở Tây Nguyên, mặc dù da đầu anh ta tê rần vì câu nói này, anh ta trực tiếp ra tay chứ không hề nói lời vô nghĩa.

Anh ta dồn sức đánh hơn mười mấy sợi thi khí giống như con rắn vào đỉnh đầu của người đàn ông trung niên phía sau lưng. Tay của anh ta làm dấu tay khống chế xác chết của nhà họ Ngôn, hét lớn: “Đồng Thể, giết cậu ta!”

Thì ra xác chết của người đàn ông trung niên này có tên là Đồng Thể!

Khi hơn mười sợi thi khí mới mẻ đánh vào cơ thể của Đồng Thể, đôi mắt vô hồn của Đồng Thể chợt lóe lên. Người của ông ta đúng như tên, trên người của ông ta phát ra tiếng vang trầm đục giống như tiếng công cụ bằng đồng va chạm vào nhau.

Đồng Thể bất ngờ tiến lên phía trước một bước, cơ thể cao gần hai mét tạo thành một cái bóng lớn trước mặt Đường Tuấn. Ông ta tung ra một cú đấm giống như một người khổng lồ đang phá hủy ngọn núi, nó mang theo sức mạnh không gì địch nổi hướng về phía Đường Tuấn. Dù lá gan của Ngô Hoàng Phi có lớn cũng bị cảnh này dọa cho ngã nhào xuống đất. Anh ta ngửa đầu nhìn nấm đấm trông như ngọn núi nhỏ, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.

“Chỉ là một cái xác bằng đồng thôi mà!” Đường Tuấn cười nhạt.

Đường Tuấn vung hai tay lên, trong một khoảng thời gian rất ngắn, trước người anh xuất hiện mười tấm lá chắn nguyên khí. Lá chắn nguyên khí vô hình nhưng hiệu quả. Ngay lập tức, Đồng Thể như rơi vào giữa vũng bùn, cơ thể bị kiềm hãm, động tác trở nên chậm chạp vài phần.

“Phá hủy!” Ngôn Hoà Minh và Đồng Thể có tâm linh tương thông nên anh ta lập tức cảm giác được Đồng Thể đang càng ngày càng khó khăn hơn. Hai con ngươi của anh ta sáng ngời, chân khí rót vào trong cơ thể của Đồng Thể giống như không cần tiền vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play