*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Dung Lan xấu hổ cười một tiếng, đấm một đấm lên ngực Đường Tuấn, nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Đường Tuấn ôm chặt Mộ Dung Lan vào trong ngực, nhìn bóng tối vô tận bên ngoài cửa sổ, trong lòng dần trở nên kiên định hơn.
Đêm dài đằng đẵng, thì vẫn kết thúc!
Ánh sáng và bóng tối giao thoa với nhau!
Nếu như đã có tồn tại loại thể chất nghịch thiên như Đạo Thể này, thì trời cao cũng sẽ chừa cho một con đường sống!
Sáng sớm ngày hôm sau, có một đám khách không mời mà đến tới nhà họ Mộ Dung.
Tôn Gia Minh là người dẫn đầu, đi theo phía sau có bốn người ông lớn Tôn, ông hai Tôn, Nhan Minh và Mộ Dung Hà.
“Tôn Gia Minh nhà họ Tôn xin chào anh Đường. Tôn Gia Minh cười chào hỏi Đường Tuấn.
Đường Tuấn đứng ở trong sân, nhìn Tôn Gia Minh, nói: “Chẳng lẽ người nhà họ Tôn mấy người không sợ tôi sao?”
Chú Phúc đứng bên cạnh che chở cho ông cụ Mộ Dung, trong lòng rất là thấp thỏm. Đột nhiên nghe những lời của Đường Tuấn, suýt nữa còn cho rằng mình đã nghe nhầm, nhà họ Tôn là gia tộc danh môn truyền thừa võ thuật mấy trăm năm qua tại sao lại sợ một kẻ hèn như anh được.
Nhưng câu trả lời của Tôn Gia Minh càng làm chú Phúc khiếp sợ không biết phải nói thế nào.
Tôn Gia Minh khẽ gật đầu, nói: “Sợ. Đương nhiên sợ. Nhưng mà dù sao ông ba Tôn cũng là người nhà họ Tôn chúng tôi, ông ấy bị người đánh chết, dù sao thì người thừa kế nhà họ Tôn như tôi cũng phải đến tìm anh Đường để đòi lại công bằng chứ.”
Đường Tuấn cười lạnh nói: “Đòi công bằng? Ha ha, vậy anh muốn đòi công bằng thế nào.”
Tôn Gia Minh cười nói: “Anh Đường quả nhiên là người thức thời.”
Anh ta chỉ vào ông lớn Tôn và ông hai Tôn đứng bên cạnh nói: “Hai vị này là hai người anh lớn của ông ba Tôn bị anh đánh chết ngày hôm qua, gọi là ông lớn Tôn và ông hai Tôn, bọn họ muốn xin anh chỉ giáo một chút võ thuật. Nếu như anh Đường có thể đánh thắng bọn họ, thì nhà họ Tôn chúng tôi sẽ không truy cứu cái chết của ông ba Tôn nữa, hơn nữa còn đưa ba ngàn năm trăm tỷ để nhận lỗi với cô Mộ Dung.”
Anh ta cười tủm tỉm nhìn Đường Tuấn, giống như là thợ săn chờ con mồi lọt hố, nói: “Tôi nghĩ anh Đường nhất định sẽ đồng ý. Đúng không?”
Vốn Đường Tuấn không còn lựa chọn nào khác. Tin tức anh bị thương đã được truyền ra từ sớm, nhưng nếu hôm nay từ chối chiến đấu, thì sẽ có một đám người lập tức kéo đến cửa ngay. Hơn nữa đối phương lại còn là dòng họ võ thuật như nhà họ Tôn, có địa vị hết sức quan trọng giới võ thuật, không thể nào bỏ qua được.
Tôn Gia Minh cắn chặt vào điều này, cho nên mới dám đến cửa khiêu khích. Chứ nếu là khi anh trong giai đoạn Đạo Thể hưng thịnh, chỉ sợ Tôn Gia Minh vừa nghe đến tên, là đã sớm quỳ gối trước mặt Đường Tuấn xin tha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT