*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, tại tầng cao nhất của tòa nhà, bên trong văn phòng tổng giám đốc.

“Em gái tốt của tôi, anh thấy em vẫn nên nhường lại cái ghế Tổng giám đốc đi thì hơn.” Mộ Dung Hà lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, vui vẻ nhìn Mộ Dung Lan, nói: “Đều do em không có năng lực kinh doanh, lão già kia lại ủng hộ em ngồi lên cái ghế này, mới biến tập đoàn thành cái bộ dạng này. Cả hai người đều có trách nhiệm cả.”

Mộ Dung Lan mặt không cảm xúc, cắn răng nói: “Mộ Dung Hà, nếu không phải do anh đem cơ mật của công ty nói cho nhà họ Nhan kia, tập đoàn làm sao có thể trở nên như vậy.”

“Hừ, ai bảo ông nội lại nhường vị trí này cho cô. Một con đàn bà dựa vào gia đình, cuối cùng không phải chỉ có lợi cho tên nhãi họ Đường kia sao. Tôi không có thời gian cho cô, mau ký tên vào hợp đồng trên bàn. Sau hôm nay, cô không còn là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Dung, tôi mới là tổng giám đốc.”

“Tôi sẽ không kí.” Mộ Dung Lan dứt khoát, nàng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp ông nội mình gầy dựng cả đời bị phá hủy trong tay Mộ Dung Hà, trở thành tay sai của nhà họ Nhan.

“Haha, điều này không phải do cô quyết định được.” Mộ Dung Hà nở nụ cười khinh thường, nói: “Hôm nay cô muốn cũng phải ký, không muốn cũng phải ký.”

“Ngài Tôn, làm phiền ngài.” Nói xong, Mộ Dung Hà khom lưng cúi người với một người đàn ông trung niên đứng ở trong góc.

Người đàn ông này vẫn luôn đứng trước của sổ, ngắm nhìn phong cảnh thành phố, lúc này mới xoay người lại. Khuôn mặt ông ta ngăm đen, đôi tay vừa thô vừa to, rõ ràng là dáng vẻ của một tên quanh năm làm việc đồng áng. Nhưng một tên có dáng vẻ này, lại có thể khiến cho Mộ Dung Hà cung kính, trong mắt Mộ Dung Lan lộ ra chút sợ hãi.

“Rầm!”

Người đàn ông họ Tôn bước một bước, trong căn phòng vang lên một tiếng, giống hệt như tiếng trống.

“Haha, em gái tốt của anh, Đường Tuấn không phải ỷ vào mình là một cao thủ tông sư mới kiêu ngạo như vậy sao, vậy anh nói cho em biết, ngài Tôn đây cũng là một cao thủ tôn sư, đến từ nhà họ Tôn phía Đông Bắc, ngay cả nhà họ Nhan cũng phải ôm đùi bọn họ. Đường Tuấn dám phế bỏ Nhan Minh, bây giờ nhà họ Nhan mời ngài Tôn ra mặt, em cảm thấy anh ta còn dám xuất hiện không.” - Mộ Dung Hà dùng ánh mắt thương hại nhìn Mộ Dung Lan.

“Nhà họ Tôn ở Đông Bắc.” Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Lan tái đi. Cô cũng nghe nói qua gia tộc này, bọn họ chiếm lĩnh Đông Bắc, là gia tộc hiển hách hàng đầu, hơn nưa nghe nói thế hệ đệ tử của nhà họ đều tu luyện võ đạo, là dòng họ Võ đạo chân chính. Ngay cả nhà họ Nhan, trước mặt bọn họ cũng chỉ giống như tên ăn mày mà thôi.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nhà họ Nhan đi rồi mà còn dám quay lại, ra là có bọn họ chống lưng, khó trách nhà họ Nhan có thể ngang ngược như vậy.

Mộ Dung Lan nhắm mắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Đối với gia tộc lớn mạnh như vậy, đừng nói một nhà Mộ Dung, kể cả có 10 nhà Mộ Dung cũng không thể làm được gì.

“Đáng tiếc, không thể gặp anh ấy lần cuối.” Mộ Dung Lan chợt bi thương, nhớ tới Đường Tuấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play