*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ thấy gương mặt anh tuấn trẻ trung đang dần già đi bằng một tốc độ đáng sợ, trong chớp mắt mái tóc màu đen từ từ chuyển thành trắng, từng nhúm từng nhúm rụng xuống, thân thể cường tráng dần dần gầy khô, trong chớp mắt đã biến thành một lão già đầu bạc lưng còng.

“Két!”

Cậu ta muốn nói gì đó, nhưng răng trong miệng không ngừng rụng xuống, cuối cùng chỉ còn một hàm lợi.

“Đây là loại võ thuật gì?” Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Trình Kiên, tiếp đó cậu ta đã không còn hơi thở, giống hệt một lão già đã hết thọ, ngã trên mặt đất, cứ như vậy mà chết đi. Hiện trường không một ai dám nói chuyện, im ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

Bộ dạng tất cả mọi người đều ngây như phỗng, sững sờ tại chỗ.

Những người ở trong sân này hầu hết đều là người đứng đầu ở khắp mọi nơi, thậm chí còn có năm vị trưởng lão quản lý một phương, tài sản mấy nghìn tỷ, bình thường đều là người ra lệnh cho người khác. Nhưng bây giờ đầu óc bọn họ vẫn chưa thông được, căn bản không thể hiểu nổi chuyện gì đang vảy ra. Nếu như Đường Tuấn dùng tu vi kinh khủng của mình giết chết Trình Kiên, bọn họ có lẽ sẽ không sợ hãi như vậy. Nhưng bây giờ gay trước mặt bọn họ, Trình Kiên chỉ mất mấy hơi thở đã chết già, điều này vượt qua khỏi nhận thức của bọn họ.

Người bình thường đối với sức mạnh mà mình không biết đều sẽ sợ hãi theo bản năng, bọn họ cũng không ngoại lệ. Mấy người ở đây đều là người nhà họ Trình ở phía Nam, bình thường vẫn tự cho mình thượng đẳng hơn người khác. Nhưng khi Đường Tuấn dùng cái sức mạnh này để giết người, bọn họ mới thật sự hiểu thế nào là sợ hãi.

Ngay cả Trình Tuấn Vũ và Trình Vân Thiên nhìn thấy cảnh như vậy, đôi mắt bỗng co rút lại, trên mặt đều là kinh ngạc không thôi.

Đường Tuấn thu hồi bàn tay nguyên khí, năm vị trưởng lão cũng không dám đứng dậy, vẫn quỳ dưới đất như cũ, chỉ sợ sau một phút mình cũng sẽ chết bất đắc kì tử.

Đường Tuấn đứng ngạo nghễ, trên mặt toàn là vẻ ảm đạm, như việc mình vừa làm chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến. Chiêu vừa rồi anh bắn vào người Trình Kiên chính xác cũng không phải sức mạnh của anh, mà là năng lượng quái quỷ của Chùy Huyền Vu để lại trong cơ thể anh. Năng lượng đó đã tiềm ẩn trong cơ thể anh, ngay đến cả chân khí của Đường Tuấn cũng cảm nhận được cảm giác già yếu quen thuộc.

Năm ngày này, anh dùng chân khí áp chế năng lượng này, biến nó thành một sợi cỏ xám, có thể khiến cho người khác trở nên già yếu chỉ trong chốc lát. Rất không may, Trình Kiên là con chuột bạch đầu tiên.

Ngay cả Đường Tuấn cũng không thể nghĩ tới, cái sợi cỏ xám này có thể có hiệu quả kinh người như vậy.

“Đáng tiếc, sợi cỏ xám này có hạn, là nước không nguồn, rất khó có tác dụng với cường giả cảnh giới Chân Khí, bằng không, chưa biết chừng nó sẽ trở thành chiêu đại khai sát giới của mình đó.” - Trong lòng Đường Tuấn khẽ than nhẹ một tiếng.

“Chúc mừng võ thuật của Đường tiên sư lại tiến thêm một bước.” - Yến Đình Khôi từ trong cái xó xỉnh nào đó của đại sảnh bước ra, đứng trang nghiêm cung kính trước mặt Đường Tuấn.

Vừa rồi anh ta vẫn luôn giữ trạng thái thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cuối cùng vẫn không ngồi yên được, lúc này chủ động đứng dậy.

Đường Tuấn nhìn chằm chằm Yến Đình Khôi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Các người còn muốn đem tôi đến nhà họ Hư không?” - Đường Tuấn quét mắt khắp đại sảnh, hỏi một cách thờ ơ.

Không một người nào nhà họ Trình dám nói gì, mấy người vừa nãy còn ủng hộ Trình Kiên, lúc này chỉ có thể cố gắng cách xa thi thể của hắn, muốn chứng minh mình không liên quan gì. Năm vị trưởng lão vẫn cúi gằm mặt xuống, cũng không dám phách lối nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play