“Mấy ngày nay, các tin đồn nổi lên bốn phía, người của nhà họ Trình chúng ta cũng chịu áp lực từ bốn phía. Thậm chí để tử đời thứ hai còn đến nhà họ Trình chúng ta, đưa lên một bức thư được ký nhận của nhiều người, yêu cầu trục xuất Đường Tuấn khỏi sư môn, tránh liên lụy đến bọn họ.”

Trình Vân Thiên cười lạnh nói: “Lúc trước bọn họ biết Đường Tuấn là học trò của ông nội, ai cũng hận không thể mời Đường Tuấn về phía mình. Bây giờ Đường Tuấn gặp nạn, bọn họ đã nhanh chóng lộ ra bộ mặt thật rồi.”

Trình Tuấn Vũ lạnh nhạt nói: “Nếu bọn họ còn tiếp tục làm loạn, con không cần để ý đến mặt mũi của ông, nên đánh thì đánh, nên giết thì giết! Nhà họ Trình chúng ta không lưu những người vong ân phụ nghĩa.”

Trình Vân Thiên nghiêm nghị đáp ứng.

Lấy cảnh giới Tông Sư của cô, địa vị ở trong nhà họ Trình chính là nước lên thì thuyền lên, lại có thêm mệnh lệnh của Trình Tuấn Vũ, cô thật dám giết người!

“Két!”

Trong khoảng sân an tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa chói tai.

Cả Trình Tuấn Vũ và Trình Vân Thiên đều quay đầu nhìn lại, cái cửa đóng chặt sâu bên trong biệt viện được mở ra, sau đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện tròn tầm mắt hai người bọn họ. Người kia chắp hai tay sau lưng, bả vai rộng lớn, giống như có thể gánh được trọng lượng của cả thế giới vậy. Dáng người anh thẳng táp, tựa như không gì có thể khiến anh cúi đầu vậy.

“Đường Tuấn, anh không sao!” Trình Vân Thiên nhìn thấy Đường Tuấn bình an thì trên mặt liên lộ ra sự vui mừng.

Nhưng rất nhanh ý cười đó cũng dần thu lại, ý cười trong mắt dần được thay thế bằng sự kinh hãi, giống như đang chứng kiến chuyện gì không thể tin được vậy.

Ánh mắt cô rơi vào mái tóc của Đường Tuấn, cả một đầu tóc đen nay đã chuyển thành màu trắng, đứng dưới ánh mặt trời lại càng lóe sáng đến chói mắt vô cùng.

Nghe nói, Hàn Nhật Long đến năm năm, sáu mươi tuổi vẫn y nguyên một màu tóc đen như mực…

Nhưng Đường Tuấn chưa đến ba mươi tuổi lại đầy một đầu đều là tóc bạc.

Mặc dù chỉ là mấy sợi tóc bạc, nhưng điều này đủ để Trình Vân Thiên sợ hãi không thôi. Bởi vì… điều này chứng minh cho việc thân thể của Đường Tuấn đang ngày một già đi, đến cả anh cũng không thể nào ngăn cản được việc này.

Trình Vân Thiên cắn chặt môi, hai con mắt phủ một tầng hơi nước mỏng, cô ta tự lẩm bẩm: “Tại sao lại chết như vậy? Không phải vết thương của ngươi đã được chữa trị rồi sao?”

Trình Tuấn Vũ nhìn vết thương của Đường Tuấn, trong mắt lộ rõ vẻ đau thương, dường như chỉ trong nháy mắt anh đã già đi thêm mấy tuổi.

Dù ông đã trải đời, cai quản phía Nam của nhà Trình đã mấy chục năm, trái tim sớm đã trở nên sắt đá, cứ nghĩ sẽ không có chuyện gì làm ông thay đổi sắc mặt. Nhưng giờ khắc này, Trình Tuấn Vũ thật sự rất muốn thét lên, trút bỏ hết những điều không cam lòng ra ngoài.

Thiếu niên tóc trắng này vốn dĩ đã là chuyện rất đáng tiếc, huống chi còn là Thiên Đạo Thể ba trăm năm mới gặp.

Đường Tuấn thở dài, nói: “Vết thương của Chùy Huyền Vu mặc dù có thể chữa trị, nhưng không thể chữa tận gốc.”

Năm ngày nay, anh dùng đủ mọi biện pháp, cũng không thể tìm ra nguồn gốc của năng lượng quái dị đang bám trên người mình. Thậm chí anh còn định sử dụng khối ngọc thần kì bên trong biển ý thức, nhưng khối ngọc này đã bị sử dụng hết năng lượng trong hành trình ở núi Yên Tử, bây giờ chỉ có thể nằm im trong biển ý thức, không một tiếng trả lời.

Đến cuối cùng, anh chỉ có thể từ bỏ một cách bất đắc dĩ, lựa chọn xuất quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play