*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Y học cổ truyền." Đường Tuấn thản nhiên nói.
"Y học cổ truyền." Yến Đình Khôi đọc lại bốn chữ này. Nếu như lúc trước cậu ta có chút oán hận Đường Tuấn, nhưng bây giờ hoàn toàn bị thuyết phục và sợ hãi. Thực lực kinh khủng như thế, lại thêm kỹ thuật y học siêu phàm, sống chết đều do đối phương điều khiển! Điều này gần như khiến Yến Đình Khôi không thể không kính trọng Đường Tuấn.
Cậu ta lặng lẽ mắt nhìn Đường Tuấn, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một ý niệm trong đầu: "Mấy ngàn năm qua Vu Môn và Y học cổ truyền có quan hệ thù địch, giằng co với nhau, có lẽ sẽ bởi vì anh mà thay đổi thế cục."
"Đường Tuấn, cậu thật muốn để cậu ta ở bên cạnh sao?" Ninh Đình Trung nhìn Yến Đình Khôi sau lưng Đường Tuấn, có chút lo lắng hỏi. Lúc này Yến Đình Khôi khom người đứng ở sau lưng Đường Tuấn, giống như một lão già vậy. Nhưng Ninh Đình Trung lại như cũ có chút bận tâm, loại người như Yến Đình Khôi này giống như một quả bom hẹn giờ, ai biết lúc nào cậu ta sẽ phản bội, đến lúc đó thì được một mất mười.
"Không sao. Nếu cậu ta có ý đồ khác, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giết cậu ta." Đường Tuấn thản nhiên nói.
Thân hình Yến Đình Khôi run lên, nói: "Tôi tuyệt đối không dám có ý đồ xấu xa."
Vừa rồi Đường Tuấn đem trả lại cuốn sách Băng Huyền Kinh cho cậu ta, khiến Yến Đình Khôi không nói nên lời. Có một cường giả như Đường Tuấn che chở, có thể giúp cậu ta ứng phó rất nhiều phiền phức, cậu ta nào dám có ý đồ khác.
Ninh Đình Trung thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Đường Tuấn bỗng nhiên khẽ thay đổi, nói với Ninh Đình Trung: "Tôi có chút chuyện nên phải rời đi trước. Chuyện còn lại giao cho mấy người, về phần thân phận của tôi, tạm thời tôi không muốn công khai."
Ninh Đình Trung gật đầu đáp ứng.
Đường Tuấn mang theo Yến Đình Khôi rời khách sạn từ một lối ra khác trên tầng hai. Hai người đi qua con phố rồi đi vào ngõ hẻm, tốc độ rất nhanh, dường như là chân không chạm đất. May mắn lúc này là ban đêm, nếu không sẽ bị xem như là hồn ma.
Rất nhanh, hai người đã đi đến một khu đất hoang ở ngoài ngoại ô thành phố Hải Phòng, xung quanh còn có một cái nhà cao tầng cũ kỹ không biết đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi. Dưới ánh trăng, nơi này lộ ra mấy phần không khí quỷ dị, giống như chỗ ẩn náu của đám yêu ma quỷ thần trong truyền thuyết vậy.
“Đường tiên sư, chúng ta tới đây làm gì vậy?” Yến Đình Khôi không hiểu hỏi.
Đường Tuấn chắp tay sau lưng, nói: “Xử lý một chút phiền toái.”
Vừa dứt lời, bên ngoài mảnh đất hoang bỗng nhiên vang lên một trận tiền rít gấp rút, ba bóng hình đồng loạt xuất hiện trước mắt hai người họ.
Ba người này gồm hai nam một nữ, hai người nam chừng ba mươi tuổi, một người to con trông như một ngọn núi nhỏ, còn một người khác thì lại gầy yếu, mỏng manh như thanh kiếm, trên người tỏa ra một cỗ nghiêm nghị cứng cáp của kiếm khí, đứng đó trông như một kiếm khách vậy.
Mà cô gái kia nhìn qua cũng chỉ tầm hai bảy, hai tám tuổi, là người trẻ nhất trong số ba người họ, nhưng có vẻ hai người đàn ông kia lại lấy cô làm chủ…?
Vẻ ngoài của cô ta chỉ coi là tạm được, nhưng trên người lại mang theo thái độ khinh thường, giống như cô ta là Nữ Vương tùy quyền định đoạt sống chết của người khác vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT