Cô ta quan sát Đường Tuấn một lúc, sau đó mở miệng: “Không thể không nói cậu cũng thật là đáng thương, bây giờ bị Lý Ngọc Mai vứt bỏ, lại suy đồi đến mức độ này. Có muốn tôi đại phát từ bi chở cậu một đoạn đường hay không?”

Đang nói chuyện, một chiếc Audi màu đen “két” một tiếng dừng ở nơi cách hai người không xa. Thân thể mập mạp của Ninh Đình Trung vất vả di chuyển từ trong xe ra, đi về phía hai người.

Lê Nhược Nam cũng nhìn thấy Ninh Đình Trung, vội vàng đi ra khỏi xe, đến bên cạnh anh ta thân thiết nói: “Anh họ, em tự mình đi là được rồi, anh còn đích thân đến đây làm gì?”

Ninh Đình Trung ngượng ngùng cười bảo: “Anh tới không phải để đón em. Anh đến đón một người bạn.”

Lê Nhược Nam trêu chọc: “Ở Đại học Vinh này còn có người có thể để anh họ tự mình đến đây nghênh đón sao?”

“Trung béo, anh đã đến rồi.” Đúng lúc này, thanh âm của Đường Tuấn vang lên từ phía sau Lê Nhược Nam.

Nghe được hai từ “Trung béo”, vẻ mặt Lê Nhược Nam đột nhiên thay đổi. Cô ta hiểu rõ người anh họ này của mình, bình thường ghét nhất người khác gọi anh ấy là “Trung béo”. Nhưng cảnh tượng Ninh Đình Trung nổi giận trong dự đoán của cô ta cũng không xảy ra, chỉ thấy Ninh Đình Trung vẫn bình thường vui cười hớn hở nói: “Cậu Đường, để cậu chờ lâu rồi.”

Đường Tuấn lắc đầu, sau đó không thèm nhìn Lê Nhược Nam một cái đã ngồi vào ghế sau xe Audi kia của Ninh Đình Trung.

“Anh họ, anh biết tên trai bao này?” Lúc này Lê Nhược Nam mới phản ứng lại, cô ta thất thanh nói.

Ninh Đình Trung cau mày, trầm giọng nói: “Nhược Nam, sao em lại nói như vậy? Cậu Đường đây chính là nhân vật rất xuất chúng, em giữ ý một chút cho anh!”

Người em họ này mồm miệng cay độc, anh ta cũng biết.

Chân mày Lê Nhược Nam cau lại đáp: “Anh họ, anh không phải bị tên này lừa chứ. Tên này chính là trai bao Lý Ngọc Mai bao nuôi mà lần trước em đã nói với anh, rất tồi tệ. Sao có thể là nhân vật lớn nào được? Chính là một tên bám váy đàn bà!”

Ninh Đình Trung hung ác trợn mắt nhìn Lê Nhược Nam quát: “Em thì biết cái gì!”

Chuyện Đường Tuấn là con riêng của Diệp Nam Nhật anh ta không dám nói, nhưng để tránh em họ lại tiếp tục quấy nhiễu, Ninh Đình Trung giọng điệu ngưng trọng nói: “Không phải sáng nay em hỏi anh khối Long Tiên Hương kia mua ở đâu sao? Bây giờ anh cho em biết, chính là cậu Đường Tuấn đây bán cho nhà họ Ninh ta. Hôm qua nếu không phải nhờ cậu ấy, có lẽ anh cũng sẽ tay không mà về. Vì thế tốt nhất em nói chuyện có chừng mực cho anh!”

“Làm sao có thể?” Trên mặt Lê Nhược Nam lộ vẻ không thể tin. Sáng nay cô ta nhận được cuộc điện thoại từ nhà mình, nói anh họ Ninh Đình Trung dùng một trăm bảy mươi lăm tỷ mua một khối Long Tiên Hương rất lớn, khiến cho cậu Ninh Xuân Nam suốt đêm chạy từ nơi khác về. Nhưng cô ta thật sự không có cách nào liên hệ Đường Tuấn và khối Long Tiên Hương trị giá một trăm bảy lăm tỷ với nhau.

“Sao lại không thể! Tóm lại, em đừng gây rắc rối cho anh!” Ninh Đình Trung lạnh lùng nói.

“Em đến khách sạn trước đi. Anh theo cậu Đường đi làm một ít việc sau đó sẽ qua gặp bố anh.”

Nói xong, anh ta tiến vào trong xe, khởi động xe rời đi. Chỉ để lại Lê Nhược Nam vẫn đang không thể tin được ở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play