*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đó tin tức truyền đến Thiên Sư Đạo núi Yên Thế, đã có người nhìn thấy trên núi Yên Thế nổi lên gió lốc sấm sét, cứ như thiên nhiên đang nổi giận lôi đình!

Học trò xuất sắc nhất của núi Yên Thế hiện tại bị Hậu Thiên Đạo Thể bắt giữ, thậm chí còn lấy điều kiện dùng sách cổ mở cửa cơ quan để đổi lấy cơ hội sống sót, là một sự sỉ nhục lớn lao với toàn bộ Thiên Sư Đạo!

Trình Nam ở phía Nam, Trình Tuấn Vũ sau khi nghe được tin tức này, ông ta đã lấy loại rượu đại bạch nhiều năm tuổi uống hết ba ngày ba đêm.

Ngay khi cả giới võ đạo đang chấn động thì Đường Tuấn đã mang Trình Vân Thiên và Trương Tĩnh Hòa lên đường đến núi Yên Thế. Thay vì đi bằng máy bay thì cả ba người chọn ngồi tàu hỏa đến tỉnh Bắc Giang.

Trình Vân Thiên ngồi đối diện Đường Tuấn, trong tay cầm một xấp tư liệu chậm rãi nói: "Hiện tại Thiên Sư Đạo đang quản lý chân nhân tên là Trương Tín Triết, nghe nói đạo thuật của ông ta đã đạt tới mức không thể tưởng tượng được, xuất quỷ nhập thần. Một tay Lôi Thuật Đạo Pháp có năng lực hàng yêu trừ ma. Ba mươi năm trước, ông ta đã ở đỉnh cao của cảnh giới Chân Khí. Nhiều năm trôi qua ông ta đã rất ít khi tự mình ra tay. Ông tôi đoán rằng có thể ông ta đã đạt tới cảnh giới Thần Hải."

Đường Tuấn không hề kinh ngạc, có lẽ cảnh giới Thần Hải đối với loại võ giả Từ Phượng cần dựa vào Dược Y Cốc mà nói là rất khó, nhưng mà đối với đạo chính thống Núi Yên Thế truyền thừa ngàn năm thì cũng không tính là gì. Nếu như núi Yên Thế không có cường giả cảnh giới Thần Hải tọa trấn, Đường Tuấn mới có thể cảm thấy là chuyện lạ.

Trương Tĩnh Hòa nghe vậy thì kiêu ngạo nói: "Lôi pháp của núi Yên Thế của tôi chính là đạo thuật đứng đầu trong giới võ đạo. Nếu như các người thức thời thì tốt nhất là thả tôi ra. Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, thầy chưởng giáo của tôi mười năm trước thật sự là đã tu thành cảnh giới Thần Hải, cho dù anh có là Hậu Thiên Đạo Thể cũng không phải là đối thủ của ông ấy."

Đường Tuấn cười cười, nói: "Lôi pháp của núi Yên Thế lợi hại như vậy, vậy sao lúc trước lại không thấy anh dùng tới."

Sắc mặt của Trương Tĩnh Hòa có chút mất tự nhiên, nói: "Đó là vì tu vi của tôi không đủ, không thể khống chế lôi pháp cho nếu không thể tùy tiện thi triển lôi đạo, nếu không thì sẽ đánh chết người."

Đường Tuấn nhìn Trương Tĩnh Hào, mâu thuẫn mà cười nói: "Tôi thấy không phải là tu vi không đủ, mà là tinh thần tâm trí không đủ. Lôi nguyên khí là loại nguyên khí mạnh mẽ nhất trong tất cả nguyên khí trời đất, nếu như tinh thần không đủ thuần khiết, ý chí của trái tim không đủ kiên định, thì đừng nói đến dùng sấm sét đánh người, mà còn khiến bản thân bị sấm sét đánh chết."

Sắc mặt của Trương Tĩnh Hòa đột nhiên trở nên rất khó coi, bởi vì lời Đường Tuấn nói gần như là giống hệt với lời của thầy chưởng giáo anh ta nói. Tinh thần của anh ta thật sự không ổn định, cho nên mới bị cấm không được tu hành đạo thuật lôi pháp.

Nhưng mà vị thầy chưởng giáo kia của anh ta đã tu luyện cảnh giới Thần Hải gần mười năm, thông thạo các loại đạo thuật tín thủ, là trụ cột của toàn bộ núi Yên Thế. Mà Đường Tuấn chỉ dựa vào Hậu Thiên Đạo Thể mới mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí trong mắt của anh ta, nếu như Đường Tuấn không có Hậu Thiên Đạo Thể thì anh hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta. Nhưng mà bây giờ Đường Tuấn một câu đã vạch trần được điểm yếu của anh ta, thể hiện ra kiến thức và cảnh giới giống như thầy chưởng giáo Trương Tín Triết, khiến cho anh ra có chút kinh hãi.

"Hừ! Không chừng cậu ta cũng chỉ là đoán lung tung, mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi. Võ đạo của cậu ta mới có bao nhiêu năm, làm sao có thể so với thầy chưởng giáo của mình chứ." Trương Tĩnh Hòa tức giận nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play