*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tông sư Đường, mời vào bên trong phòng khách nghỉ ngơi một lát, để cho nhà họ Hoàng Phủ hoàn thành trách nhiệm chủ nhà một chút.” Ông cụ nhà họ Hoàng Phủ lên tiếng nói.
Lúc này, ngay cả một ông già một tay sáng lập nên sự nghiệp nhà họ Hoàng Phủ lớn như vậy cũng không dám coi Đường Tuấn là thế hệ sau, giọng điệu mang theo sự cung kính.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, theo người của nhà họ Hoàng Phủ đi vào bên trong phòng khách, đám người Trình Vân Thiên, Trương Tĩnh Hòa theo sát phía sau.
“Đường Tuấn không ký hiệp ước với người nhà họ Phạm và nhà họ Mộc, chẳng lẽ không sợ bọn họ đổi ý sao?” Trong đám người, có người nói nhỏ.
“Nhà họ Phạm và nhà họ Mộc chỉ cần không phải bị điên, cũng không dám đổi ý! Nếu là tông sư bình thường, hai nhà chưa chắc sẽ sợ hãi nhiều. Nhưng vừa rồi anh không nghe thấy sao, ngài Đường là tông sư vô địch đó. Ở toàn bộ Việt Nam có hơn một tỷ người, mới xuất hiện một vị tông sư vô địch như thế, so với nhà giàu nhất ở Việt Nam thì lợi hại hơn gấp mấy trăm lần, nhà họ Phạm và nhà họ Mộc dám chống đối lại sao?” Có người cười lạnh giải thích.
Ngay cả tên của Đường Tuấn mà bọn họ cũng không dám gọi, chỉ kính trọng mà gọi “Ngài Đường”.
Lời vừa nói ra, không ai dám nói thêm gì nữa.
Một người có thể ép được hai gia thế hàng đầu ở Hà Nội là nhà họ Phạm và nhà họ Mộc phải cúi đầu.
Tiểu Thiên Sư ở núi Yên Tử phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Vị tông sư đệ nhất đầu tiên Phạm Nam Thiên phải chủ động nhận thua.
Đây chính là vô địch!
Một trận chiến hôm nay nếu truyền ra ngoài, tên của Đường Tuấn sẽ truyền đi khắp tất cả giới võ đạo, mà không có người nào dám nghi ngờ!
Trong phòng khách của nhà họ Hoàng Phủ, Đường Tuấn ngồi ở vị trí cao nhất, mà ông cụ Hoàng Phủ thì lại ngồi bên cạnh anh.
Hoàng Phủ Ngọc đang pha trà cho hai người, đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Đường Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khác thường.
“Tông sư Đường.” Ông cụ Hoàng Phủ nói.
Đường Tuấn khoát tay, nói: “Ông nội Hoàng Phủ gọi tên tôi là được rồi.”
Ông cụ Hoàng Phủ ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Đường Tuấn, hiện tại thì Phạm Trùng đã chết, vậy hôn ước của cậu và Phủ Ngọc thì sao?”
Hoàng Phủ Ngọc nghe đến đây, lộ ra ánh mắt mong đợi.
Nếu như mọi khi, cô chắc chắn sẽ dứt khoát lên tiếng từ chối. Nhưng hôm nay, khí thế của Đường Tuấn đã làm cô rung động, dáng vẻ vô địch của anh khiến cho cô động lòng. Đây còn không phải là vị hôn phu lý tưởng của Hoàng Phủ Ngọc cô sao?
Sắc mặt Đường Tuấn không thay đổi, nói: “Ông nội Hoàng Phủ, tôi đã nói rồi. Hôn ước của tôi và Hoàng Phủ Ngọc đã hủy bỏ, từ nay tự do kết hôn, hai người không liên quan.”
Ông cụ Hoàng Phủ thở dài. Thực ra thì ông đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, chỉ là vì liên quan đến hạnh phúc cả đời của Hoàng Phủ Ngọc, ông ta mới hỏi câu này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT