*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù anh kính nể Phạm Nam thiên, nhưng không có nghĩa là anh sẽ nương tay, như vậy đối với hai người mà nói chính là sỉ nhục.
Phạm Nam Thiên bỗng nhiên đưa tay ra, Trường Đao trong tay lại phát ra từng trận tiếng kêu thê lương, giống như là bầy quỷ đang trút hết oán hận trong lòng. Ông ta chém một đao xuống, sau lưng lại xuất hiện một cái bóng hư ảo, cái bóng có ba phần giống với Phạm Nam Thiên, giống như là quỷ thần, làm ra động tác giống như ông ta, cầm đao chém về hư không phía trước người.
Quỷ đao Phạm Nam Thiên, danh bất hư truyền!
Tất cả mọi người hết sức khó hiểu, Đường Tuấn cũng không ra tay, Phạm Nam Thiên chém đao vào hư không làm gì.
Nhưng ngay lúc đó, tất cả mọi người nhìn ngây người. Chỉ thấy bóng dáng của Đường Tuấn dần dần tiêu tan, anh dường như trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Phạm Nam Thiên, đập một quyền hướng về phía Trường Đao của ông ta. Một vệt mây màu trắng quấn vòng quanh bên trên nắm đấm của anh.
Mãi cho đến lúc này, mọi người mới nghe được âm thanh Đường Tuấn truyền ra, giống như là tiếng sấm gào thét, lại như vạn thú lao nhanh!
Phá m Chưởng!
Đám người kinh hãi!
Trên đời này lại có người chỉ dựa vào thân thể lại có thể đánh ra một quyền pháp tốc độ siêu thanh!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể tin được?
Uynh!
Nắm đấm của Đường Tuấn va chạm với đao trong tay Phạm Nam Thiên, phát ra một âm thanh vang trầm, giống như người khổng lồ gõ vang trống trời. Trong lòng mọi người vì vậy mà run lên, như muốn ngã nhào trên đất.
Hiển nhiên đao trong tay của Phạm Nam Thiên không phải bình thường, lại không vỡ vụn dưới một quyền của Đường Tuấn. Nhưng cánh tay của ông ta lại không may mắn như vậy. Khi sức mạnh tràn trề không có gì chống đỡ nổi lan truyền trôi qua, cánh tay của ông ta lại nổ tung thành một đám sương máu, một trận âm thanh của xương cốt vỡ vụn truyền ra. Cái bóng hư ảo phía sau ông ta “Oành” một tiếng vỡ tan, hóa thành một ít ánh sao rơi vào trong cơ thể ông ta!
Cả người Phạm Nam Thiên bay ngược ra ngoài, Trường Đao vẫn bị ông ta nắm thật chặt, nhưng cánh tay ông ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ. May mắn là một quyền này của Đường Tuấn đánh lên bên trên Trường Đao của ông ta, nếu không thì cũng đủ làm cho ông ta mất mạng.
Nhưng cho dù như thế, Phạm Nam Thiên vẫn không dễ chịu, lục phủ ngũ tạng dường như đã đặt sai chỗ, chân khí lại càng tán loạn ở trong cơ thể, giống như là muốn nổ tung cơ thể mà đi ra. Chỉ một quyền, Phạm Nam Thiên đã bị thương nặng thất bại thảm hại!
Toàn cảnh lập tức yên tĩnh giống như chết!
Cơ thể Phạm Nam Thiên lảo đảo, giống như là đứng không vững. Ông ta nhìn Đường Tuấn nói: “Tôi thua. Nhưng mà lần gặp mặt sau, tôi nhất định sẽ đột phá đến Thần Hải, sẽ đánh lại với cậu một trận.”
Mặc dù bị thương nặng, nhưng từ trong một quyền này của Đường Tuấn Phạm Nam Thiên đã có chút hiểu rõ, lòng tin mạnh mẽ có thể đột phá Thần Hải. Giọng nói kiên định, Đường Tuấn cũng vì điều đó mà lộ vẻ cảm động.
Nói xong câu đó, Phạm Nam Thiên liền quay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT