*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Trường Thông vô cùng tức giận. Anh ta là một trong những giám đốc cấp cao mới được lên chức của chế dược Thiên Tinh, hai năm nay tình thế càng tiến thêm một bước nữa, ngay cả tổng giám đốc Ngụy bên cạnh có vị trí cao hơn ở anh ta ở cũng đều phải nói chuyện hòa thuận với anh ta. Bình thường đi tới chỗ nào cũng đều được người khác tâng bốc, từ lúc nào lại phải chịu sự đối xử như vậy.
Anh ta chỉ vào Ninh Đình Trung, buột miệng mắng: “Chờ người? Còn người nào có thân phận cao quý hơn so với chúng tôi, tôi ra lệnh cho các người, ngay bây giờ, lập tức chở chúng tôi tới tập đoàn Thiên Thanh, nếu không thì chế dược Thiên Tinh sẽ hủy bỏ hợp tác với các người! Tôi nghĩ, hậu quả như vậy chắc là anh sẽ không gánh vác nổi đâu?”
Sắc mặt Ninh Đình Trung thay đổi, tập đoàn Thiên Thanh là do Đường Tuấn bỏ vốn thành lập công ty. Chủ tịch là Đường Tuấn, tổng giám đốc điều hành là Dương Lộc, anh ta coi như là đứng đầu thứ ba. Nếu thật sự mất đi đơn hàng lớn là chế dược Thiên Tinh này, mặc dù Đường Tuấn sẽ không nói gì anh ta, nhưng chỉ sợ trên dưới công ty kín đáo phê bình anh không ít.
Triệu Trường Thông nhìn thấy dáng vẻ của Ning Đình Trung, lập tức khoanh tay trước ngực, lấy lại thái độ cao cao tại thượng kia, giống như là đã giải quyết được Ninh Đình Trung.
“Hủy bỏ thì hủy bỏ đi, tập đoàn Thiên Thanh không cần đối tác không có đủ tư cách như vậy.” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên sau lưng mọi người.
Ninh Đình Trung là người đầu tiên nhìn thấy Đường Tuấn, trên mặt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.
Mà khi tổng giám đốc Ngụy dẫn đầu nhân viên chế dược Thiên Tinh quay người lại nhìn, thấy được Đường Tuấn chậm rãi đi về hướng bọn họ.
“Là cậu!” Triệu Trường Thông cắn răng nghiến lợi nói.
Làm sao anh ta không nhận ra cậu nhóc vừa mới chặn đường của mình được.
Đường tuấn lại không để ý tới anh ta, đi thẳng tới bên cạnh Ninh Đình Trung, đập một cái vào vai của anh, nói: “Sắc mặt rất tốt, xem ra cô u Dương đã chăm sóc anh rất tốt.”
Ninh Đình Trung cười ha ha một tiếng, dắc ý nói: “Tất nhiên.”
“Vậy chúng ta đi.” Đường Tuấn ôm bả vai Ninh Đình Trung, muốn ngồi vào trong chiếc xe Lincoln.
“Khốn kiếp, các người đang làm gì vậy?” Triệu Trường Thông bị người khác coi thường, tức giận nói.
Đường Tuấn cười cười nói: “Anh nhìn cũng không thấy sao, bạn cũ chúng tôi đang ôn lại chuyện cũ. Làm sao mà một tên không có mắt nhìn giống như anh lại có thể tiến vào chế dược Thiên Tinh vậy! Lại có thể không bị đánh chết ở Hà Nội, thật sự kỳ lạ.”
Sắc mặt Triệu Trương Thông tái nhợt, những lời này là anh ta vừa nói với Đường Tuấn, ngược lại bây giờ bị đối phương dùng trên người mình, quả thực rõ ràng là tát một cái vào mặt.
“Tổng giám đốc Ninh, chuyện này anh nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời. Cậu ta là ai? Không chỉ để chúng tôi đợi lâu như vậy, còn dám mở miệng sỉ nhục chế dược Thiên Tinh chúng tôi. Nếu như không có cách nào cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi chỉ có thể đem chuyện này báo cho chủ tịch và tổng giám đốc của anh, tôi phải hỏi xem rốt cuộc anh ta dùng người như thế nào đây?” Triệu Trường Thông lên tiếng lạnh lùng uy hiếp nói.
Anh ta vốn cho rằng nói xong lời này, Ninh Đình Trung chắc chắn sẽ bị dọa sợ phải ngay lập tức nói lời nhẹ nhàng, không ngờ rằng Ninh Đình Trung ngược lại còn dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu để nhìn anh ta.
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nhún vai nói: “Tôi quên tự giới thiệu bản thân. Tôi tên là Đường Tuấn, vừa đúng lúc là ngài chủ tịch tập đoàn Thiên Thanh như ở trong miệng của anh. Còn dùng người như thế nào thì không cần anh đến dạy bảo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT