*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người Trần Thiên Dương cũng khẽ lắc đầu, ở trước mặt loại thiên tài như Đường Tuấn này, tuổi tác hay võ đạo của bọn họ đều không thể so sánh được. Nếu không phải vì dân tộc người Mèo tin tức không lưu thông, thông tin không được truyền ra ngoài thì bây giờ toàn bộ giới võ đạo đã sớm bị chấn động bởi Đường Tuấn.

“Đường Tuấn huynh đệ, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi dân tộc người Mèo. Không bao lâu sau sẽ là cuộc hội họp lớn ba năm mở một lần của võ đạo giới, chúng ta phải trở về sớm để chuẩn bị.” Huyền Long Tử chầm chậm nói.

“Cuộc hội họp lớn của Võ đạo giới sao?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày.

Huyền Long Tử giải thích: “Kể từ mấy trăm năm trước khi võ đạo giới tàn lụi, võ giả cảnh giới thần hải ẩn thế không ra ngoài. Võ đạo giới cách mấy năm sẽ tổ chức một lần cuộc hội họp lớn, xem như là cơ hội để đám võ giả trao đổi với nhau. Mà một vài dược liệu quý giá và bảo vật cũng sẽ xuất hiện ở đại hội, xem như là để giao dịch. Lần này cuộc hội họp lớn của võ đạo vừa hay được tổ chức ở Hà Nam, do nhà họ Từ là thế gia võ đạo ở Hà Nam tổ chức.”

“Thì ra là như vậy.” Đường Tuấn khẽ gật đầu. Thời gian anh tiếp xúc với giới võ đạo rất ngắn, tất nhiên không biết những điều này.

“Tham gia đại hội võ đạo có hạn chế nào không?” Đường Tuấn hỏi.

Nếu có thời gian, anh cũng rất muốn đi mở mang kiến thức một chút, xem những võ giả khác và cái gọi là Thế gia võ đạo là thế nào. Nói không chừng có thể có cơ hội tìm ra phương pháp đột phá lồng giam thân thể.

Huyền Long Tử lắc đầu, nói: “Hạn chế thì không có, chỉ cần là võ giả là có thể tham gia. Nếu như Đường huynh đệ muốn tham gia thì đến lúc đó có thể đi cùng với Cổ Hồng Lĩnh chúng ta.”

Đường Tuấn tất nhiên biết suy nghĩ lôi kéo mình của Huyền Long Tử, cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi tạm biệt Đường Tuấn, mấy người Huyền Long Tử liền kết bạn rời khỏi dân tộc người Mèo.

Hai ngày sau, Đường Tuấn thấy việc tu hành võ đạo của Hoa Tiểu Nam đã đi vào quỹ đạo, sau khi nói rõ với cô một vài công việc cần phải chú ý xong cũng rời khỏi dân tộc người Mèo.

Đường Tuấn từ chối ý định đi tiễn của Hoa Tiểu Nam, một thân một mình tự đi về.

Hoa Tiểu Nam đứng trên đỉnh lầu của tổ địa đại điện, nhìn theo hình bóng Đường Tuấn dần dần biến mất bên trong núi non bao la, nắm đấm của cô lặng yên siết chặt lại.

Bà Độc ở một bên thở dài, nói: “Cậu ấy đã đi rồi.”

Hoa Tiểu Nam cắn môi gật đầu, cố kìm lại không để nước mắt rơi xuống.

“Vừa rồi nhà họ Từ ở Hà Nam cho người đưa tới thiếp mời tham gia đại hội võ đạo ba tháng sau, dân tộc người Mèo chúng ta lần trước đã vắng mặt. Lần này con muốn tham gia không?” Bà Độc lấy ra một tờ thiệp mời thiếp vàng, hỏi.

Hoa Tiểu Nam trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Đương nhiên con muốn tham gia.”

Cô ngẩng đầu đứng thẳng, gió lớn thổi bộ quần áo màu đỏ của cô bay phất phới. Giờ khắc này cô đã là vu chủ và nữ vương tôn quý bậc nhất của dân tộc người Mèo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play