*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày trước sau khi cha con nhà họ Đằng từ chức thì dân tộc Mèo trở nên yên ắng lại, ai biết sáng sớm hôm nay bỗng xuất hiện một tiếng hét vang trời lở đất: "Đường Tuấn, mau ra đây."

Người gác cổng của dân tộc Mèo là mấy vị cao thủ nội lực cao cường, nghe thấy tiếng động lớn này thì một người trẻ tuổi trong đó nhanh chóng kéo chuông cảnh báo, nhưng mà lại bị cấp trên đi cùng đánh một cái vào trán của anh ta.

"Anh Thắng, anh đánh tôi làm gì? Tôi muốn kéo chuông để cảnh báo cho tất cả mọi người."Người thanh niên không hiểu nhìn về phía người đàn ông trung niên vừa vỗ đầu của mình.

Người đàn ông trung niên được gọi là "anh Thắng" trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Kéo cái rắm. Cậu không thấy là ai đến sao?"

Người trẻ tuổi lúc này mới thuận theo tiếng nói mà nhìn lại, chỉ thấy một đám người chậm rãi xuất hiện ở phía trước cánh cửa của dân tộc Mèo mười mét. Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, phía sau ông ta là Trương Huy, Trương Nhuận Phát và mấy người trong dòng chính của nhà họ Trương. Hơi thở của mỗi người đều thâm trầm, ít nhất mỗi người bọn họ đều là một cao thủ có nội lực thâm hậu.

"Lại là người của nhà họ Trương, bọn họ tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ bọn họ biết có người xâm phạm tổ địa, cho nên đến đây để giúp đỡ. Không đúng, chuông báo động của tôi còn chưa kéo. Còn người đàn ông đứng trước Trương Huy là ai? Trương Hải vậy mà lại cung kính với anh ta như vậy.”

Trong mắt của người trẻ tuổi tràn đầy khó hiểu, nhà họ Trương kia là một phần của dân tộc Mèo, cậu ta đương nhiên có biết về Trương Huy và Trương Nhuận Phát. Nhưng mà Trương Viễn Quốc thì khác, tuổi của cậu ta quá nhỏ, lúc Trương Viễn Quốc còn đang tung hoành ngang dọc ở dân tộc Mèo thì cậu ta có khi còn chưa có sinh ra.

Trong mắt anh Thắng lộ ra vẻ ngạc nhiên và kinh hãi, nói: "Đó chính là Trương Viễn Quốc! Chính là cao thủ năm đó tranh đoạt cao thủ chủ gia với vu chủ, không ngờ ông ta vẫn chưa chết!"

"Trương Viễn Quốc!" Người thanh niên đột nhiên thay đổi sắc mặt, rõ ràng là cậu ta biết cái tên này. Một lát sau cậu ta lại lẩm bẩm nói: "Nếu như theo tuổi tác thì ông ta năm nay hẳn gần tám mươi rồi chứ, vì sao bây giờ nhìn qua cũng chỉ có bốn mươi. Hơn nữa vì sao ông ta lại mang theo nhiều người nhà họ Trương đến đây để làm gì?"

Anh Thắng lạnh lùng nói: "Có lời đồn võ thuật của Trương Viễn Quốc đã sớm thần thông quảng đại, ba mươi năm trước hoành hành ở dân tộc Mèo gần như là vô địch. Loại thay đổi diện mạo, dừng lão hóa này đối với cường giả thì tính là cái gì? Còn về mục đích chuyến đi này của ông ta, ha ha, chỉ sợ là muốn ra tay với tên họ Đường kia."

"Không phải người kia một quyền đã có thể đánh chết Đằng Vũ Vân sao, võ thuật của Trương Viễn Quốc không chắc chắn có thể thắng được anh đâu." Người thanh niên hỏi ngược lại.

"Một quyền đánh chết Đằng Vũ Vân?" Khóe miệng anh Thắng nhếch lên một cách trào phúng, nói: "Chuyện này chỉ là một mình cậu ta nói, nói ra như vậy thì ai sẽ tin. Võ thuật của Đằng Vũ Vân ở giữa dân tộc Mèo được xem như là đứng đầu. Nếu như cái này là thật, vậy cái này chẳng phải có nghĩa là Đường Tuấn kia dựa vào thực lực của bản thân mà giẫm chúng ta ở dưới chân sao! dân tộc Mèo chúng ta mấy ngàn năm qua chưa từng có loại chuyện này! Tên họ Đường nhà cậu ta thì có bản lĩnh gì chứ?"

"Nhưng mà các trưởng lão Hoa Thanh không phải rất tin tưởng sao? Còn để Đường Tuấn ở trong đại điện tổ địa." Người thanh niên hỏi lại.

"Chậc. Đó cùng lắm chỉ là kế hoãn binh mà thôi, trước tiên cứ ổn định tâm tình của tên nhóc thối tha đó. Chờ thời cơ đến thì sẽ lấy nợ cũ thù mới ra tính toán một lượt. Cậu xem không phải đám trưởng lão Hoa Thanh đi ra nghênh đón đám người nhà họ Trương kia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play