*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc nói chuyện, sâu trong đáy mắt của Hư Cửu Huyền lóe lên một tia oán hận. Dù sao Đường Tuấn cũng còn trẻ, có một tông sư quỳ xuống đưa tiền cho cậu ta, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy lâng lâng. Chờ đến khi cậu buông lỏng, mình sẽ âm thầm rời khỏi dân tộc Mèo, đến lúc đó mặc kệ những lời thề vì Đường Tuấn làm nô lệ gì gì đó.

Ông ta đường đường là đại tông sư cảnh giới Chân Khí, cao thủ đứng thứ hai của nhà họ Hư, sao có thể làm nô lệ cho kẻ khác! Những lời này chỉ là một thủ đoạn không hơn không kém mà thôi.

Ngay khi ông ta cho rằng mưu kế của mình đã thành công, Đường Tuấn lại một lần nữa mở miệng nói thêm: "Nhưng tiếc rằng tôi không muốn bỏ qua cho ông."

Lời nói vừa dứt, bàn tay Đường Tuấn nắm lấy đầu của Hư Cửu Huyền, nhẹ nhàng bóp lại, lập tức bóp nát!

Trong nháy mắt vài thứ xen lẫn đỏ và trắng văng khắp nơi, Đường Tuấn sử dụng sức mạnh của mình để loại bỏ nó, những cái thứ dơ bẩn đó tất nhiên không thể dính vào người anh được. Nhưng Đằng Thiên lại là người thường, bị máu não bắn lên đầy cả người và mặt.

Lúc này Đằng Thiên mới khôi phục lại tinh thần, trong cơn giận dữ, chỉ vào Đường Tuấn mà mắng: "Vậy mà mày dám giết cha tao! Mày muốn đối nghịch với toàn bộ dân tộc Mèo của tao sao?"

"Ồn ào quá!" Đường Tuấn nhìn cũng không thèm nhìn, lật tay tát một cái. Tuy chỉ dùng một chút sức mạnh, nhưng vẫn không phải tác động mà Đằng Thiên có thể chịu được. Má một bên mặt của Đằng Thiên đã bị đánh lệch vào trong, răng hàm rơi đầy đất.

"Nói thêm câu nữa, tôi sẽ giết chết anh!" Đường Tuấn nhàn nhạt nói.

Đằng Thiên giật mình một cái, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ. Lúc này anh ta mới biết được Đường Tuấn đang đứng trước mắt này chính là một tên giả nhân giả nghĩa, là kẻ tàn nhẫn một đấm đánh chết cha của anh ta, một đòn bóp nát Hư Cửu Huyền.

Cái gì gọi là giết người quyết đoán? Chính là đây!

Sau khi thông suốt mọi chuyện, Đằng Thiên cũng không dám nhiều lời một câu.

Dù bất cứ lúc nào, có thể sống sót cũng tốt hơn phải chết.

Lúc này Đường Tuấn mới phủi phủi tay, nhìn về phía đám người Mục Phương, khẽ nhíu mày hỏi: "Mọi người không gặp phải vấn đề gì, đúng không?"

Năm người Huyền Long Tử, Triệu Tuấn Phong lập tức đứng lên, cùng nhau lắc đầu như trống bỏi. Ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn vô cùng phức tạp, có kính nể, cũng có hoảng sợ.

Mà chân của hai người Trần Thiên Dương và Cố Bách Đường có chút mềm nhũn, đầu cúi thấp đến sát khe nứt dưới mặt đất. Trước khi đi đến dân tộc người Mèo, bọn họ cũng đã từng rất nhiều lần chửi mắng Đường Tuấn, thậm chí còn muốn hợp tác với nhau để giết chết anh. Nếu như Đường Tuấn vẫn còn ghi thù, sợ rằng bọn họ cũng không còn cơ hội rời khỏi cái hang động này. Một người mạnh như Đằng Vũ Vân cũng không phải là đối thủ của anh, ở nơi này còn có ai có thể ngăn cản anh được chứ?

Nếu như Triệu Tuấn Phong cùng hợp tác với Huyền Long Tử, sợ rằng họ cũng không phải là đối thủ của anh!

Trong lòng Mục Phương một trận chua xót, lúc đầu khi anh ta quen biết Đường Tuấn, thực lực hai người ngang ngang nhau. Nhưng hiện tại anh vẫn còn cần trưởng bối quan tâm, mà Đường Tuấn lại trở nên mạnh hơn cả trưởng bối sư môn bọn họ rồi.

Loại chênh lệch này, khiến cho người được xưng là người có hy vọng nhất để tiến vào cảnh giới Thần Hải, học trò thiên tài của Cổ Hồng Lĩnh hầu như không còn một chút tự tin nào cả. Ở trước mặt Đường Tuấn, cái danh thiên tài này của anh thật giống như một trò đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play