*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn vỗ vỗ bụng của mình, nói: “Ở trong bụng tôi nè.”

“Đường Tuấn, mày dám ăn huyết quả của tao!” Hai mắt Đằng Thiên đỏ ngầu, điên cuồng hét lớn.

Huyết quả chính là hy vọng của ông ta để quay lại võ đạo. Vậy mà Đường Tuấn lại ăn mất, đây chính là đoạt lấy võ đạo của ông ta, mối thù không đội trời chung!

“Mày thật sự đã ăn huyết quả?” Ánh mắt Đằng Vũ Vân trở nên u ám khó đoán. Bên trong huyết quả gần như chứa đựng một nửa năng lượng của huyết trì, bất kể là võ giả cảnh giới Chân Khí nào ăn vào, dưới tình huống không có người hộ pháp là cao thủ cảnh giới Thần Hải, đang sống sờ sờ đều sẽ bị nổ tung. Nếu không phải ông ta đã thăng cấp Thần Hải, cũng không dám có ý định cho Đằng Thiên sử dụng huyết quả.

“Đương nhiên!” Đường Tuấn nhếch miệng cười.

“Ha ha! Vậy thì vừa kịp lúc, nếu mày đã ăn huyết quả rồi, tao sẽ bắt mày lại, tranh thủ lúc hiệu lực của thuốc chưa tan hết, luyện mày thành đan dược. Như vậy thì hiệu quả còn tốt hơn khi chỉ dùng huyết quả.” Đằng Vũ Vân lành lạnh nói.

“Vậy thì phải xem ông có làm được chuyện này hay không.” Đường Tuấn thản nhiên cười.

“Thằng nhãi kiêu ngạo! Nhìn cho rõ tao làm như thế nào đánh chết mày!” Đằng Vũ Vân quát lớn một câu, theo hành động của hai tay ông ta, máu tươi bên trong huyết trì đột nhiên biến thành hai bàn tay máu, đánh về phía Đường Tuấn.

Ông ta sử dụng lại trò cũ, muốn một đòn làm cho Đường Tuấn bị thương nặng!

Sau khi Đằng Vũ Vân thăng chức Thần Hải, năng lực của hai bàn tay máu này còn mạnh hơn lúc trước vài phần.

Đường Tuấn chỉ lắc lắc đầu, không làm cái gì cả, mặc cho hai bàn tay máu kia chụp trên người của mình.

“Có phải tên nhóc đó ở trong huyết trì bị choáng váng, cho nên không kịp trốn cũng không kịp né không!” Trần Thiên Dương nói thầm.

Huyền Long Tử và Mục Phương nhìn chằm chằm về phía đó, Đường Tuấn ở trong ấn tượng của bọn họ, anh không phải là một người chịu ở đó mà chờ chết.

Rầm! Rầm!

Khi hai bàn tay máu chạm đến, một tiếng nổ lớn như tiếng sấm vang lên.

Nhóm người Huyền Long Tử đồng thời biến sắc, chỉ năng lực của một chiêu này đã vượt qua một đòn tấn công toàn lực của một cao thủ cảnh giới Chân Khí, nếu đổi lại là bọn họ cũng không dám đỡ.

Khóe miệng Đằng Vũ Vân cũng hiện ra một ý cười: “Nhãi con vậy mà dám khiêu khích tao, đúng là không biết tự lượng sức mình. Xem ra phải chờ đến khi những chuyện này được giải quyết xong, tập trung những người còn lại của dân tộc Mèo, hỗ trợ tao luyện đan.”

Hai bàn tay máu biến mất, một bóng dáng hiên ngang đứng đó. Đường Tuấn vẫn như cũ đứng tại chỗ giống như lúc trước, trên người không có bất kì một vết thương nào cả. Dường như bàn tay máu kia chỉ như gió thoảng qua người anh mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play