*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vậy đi thôi." Đường Tuấn sóng vai đi cùng hai người, phóng thích tinh thần lực, thăm dò tình hình trong phạm vi trăm mét. Với độ mạnh của tinh thần lực hiện tại, bao trùm phạm vi trăm mét đã là giới hạn cao nhất.

Mỗi người một tâm tư, cứ như vậy tiến vào nơi rừng thiêng nước độc.

Họ đều là tông sư cảnh giới Chân Khí, tốc độ cực nhanh, Đường Tuấn sợ Hoa Tiểu Nam không theo kịp đoàn, dứt khoát cõng cô ấy trên lưng và tiếp tục tiến vào trong núi rừng.

"Không ngờ chân khí cơ thể cậu nhóc kia lại cường tráng như vậy, cõng trên lưng một cô gái bốn năm mươi kí, vẫn không bị tụt lại phía sau." Ba người Cổ Bách Đường dẫn đầu đoàn, quay đầu lại Đường Tuấn cõng Hoa Tiểu Nam, tốc độ không hề chậm hơn bọn họ, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Là có chút mách khóe thôi. Tuy rằng chúng ta không di chuyển với tốc độ cao nhất, nhưng nếu đối với những người khác, e rằng đã sớm thở hồng hộc, chân khí gần như kiệt quệ." Ánh mắt Trần Thiên Dương híp lại.

Vốn dĩ họ muốn đi với tốc độ nhanh hơn để cho Đường Tuấn chủ động đề nghị giảm tốc độ lại, đến lúc đó có thể cười nhạo anh một phen, không ngờ khi bọn họ tăng tốc nhanh hơn, Đường Tuấn cũng bám sát theo rồi.

"Hừ!" Ánh mắt Hư Cửu Huyền lạnh lẽo, sức mạnh mà Đường Tuần thể hiện ra ngày càng lớn, cơ hội ông ta tìm được nơi đó càng xa vời.

"Tốt nhất làm cho cậu ta chết tại nơi hoang vu này, tôi đỡ phải ra tay."

Bọn họ tất nhiên không biết khí lực của Đường Tuấn hiện giờ đã có thể so với cường giả của cảnh giới Thần Hải, cho dù dùng chân khí trong sự bất động, năng lực của cơ thể cũng đạt đến mức không thể tưởng tượng được.

Lúc này một vầng trăng lạnh đã xuất hiện trên trời cao, độ ấm lại giảm đi nhiều, nhưng mấy người bọn họ hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi. Nếu quan sát kĩ hơn, có thế nhìn thấy trong ánh trăng chiếu rọi xuống, sương mù dần dần dày đặc trong không khí, phát tán màu sắc ảo giác.

Đó là chướng khí. Có kịch độc.

Đan dược khử độc có tác dụng trong thời gian nhất định, nếu không ra khỏi khu rừng này trước khi hết hiệu lực, vậy thì bọn họ rất có khả năng đối mặt với nguy hiểm phải bỏ mạng bất cứ lúc nào.

"Cẩn thận!" Lúc này, Huyền Long Tử ở phía sau bỗng nhiên quát to.

Xoẹt!

Vừa dứt lời, một mũi tên bắn

“Thuật dẫn máu?”

Hư Cửu Huyền cả kinh, vung máu tươi dính trên tay đi. Mới rồi toàn thân Đằng Ma nổ tung, ông ta là người hứng chịu nhiều nhất, cho dù thực lực của ông ta có mạnh mẽ thì bây giờ khí huyết cũng đã hơi chấn độn rồi. Lúc nghe được bà Độc nói như thế, trong lòng không hỏi giận dữ, mắng: “Mụ già kia, có phải bà đã biết từ sớm ông ta muốn dùng chiêu này không, tại sao không nói sớm? Cuối cùng là bà có rắp tâm gì?”

Ánh mắt bà Độc âm trầm nhưng lại không giải thích gì nhiều. Cùng xuất thân từ Đường Tuấn, bà vừa nhìn Đằng Ma bấm móng tay đã biết ông ta muốn làm gì, chỉ là trong lòng bà ta có tính toán khác, cho nên bà ta cố ý không nói ra.

“Bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai.” Các loại trùng độc từ trên không, dưới đất dường như đang từ từ bao vây bọn họ thành một vòng tròn, ngay cả Huyền Long Tử cũng cảm thấy tim đập nhanh không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play