*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy Đường Tuấn vẫn không sợ hãi, Thẩm Nhất Nam thầm than trong lòng, nói: “Sư phụ của Vương Niên Khải tên là Hư Cửu Huyền, là đại cao thủ của nhà họ Hư, một gia tộc võ thuật ở Tây Nam. Tôi có quen biết ông ta một chút, nên Hư Cửu Huyền mới phái Vương Niên Khải đến bảo vệ tôi.”

“Gia tộc võ thuật ở Tây Nam?” Đường Tuấn khẽ giật mình, anh đột nhiên nhớ tới Bạch Thanh Hỏa ở bên cạnh Lý Quang Huy hình như là em trai của chủ nhà họ Bạch ở Tây Nam. Tuy cả hai đều xuất thân từ gia tộc võ thuật, nhưng hiển nhiên vẫn không thể so sánh với nhà họ Hư được.

Thẩm Nhất Nam gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lên tiếng: “Cậu cũng là cao thủ võ đạo, hẳn phải biết những võ sư ấy là di sản chân chính của cả gia tộc. Vì quá bất lực nên tôi mới xin viện trợ từ nước ngoài thôi.” Hai năm nay việc làm ăn buôn bán của nhà họ Thẩm ngày càng phát triển nên hiển nhiên các nhóm công ty khác không muốn chấp nhận, dù đã tranh đấu công khai nhưng vẫn không khá khẩm bằng nhà họ Thẩm, vì vậy giờ bọn họ đã muốn lén lút ra tay rồi. Tuy nhà họ Thẩm thu phục được không ít cao thủ nội lực, nhưng thực lực lại không cao lắm, chẳng thể nào đối phó nổi được. Vì vậy Thẩm Nhất Nam mới không dám đắc tội với Vương Niên Khải nữa.

“Dù cậu có đánh bại Vương Niên Khải thì Hư Cửu Huyền cũng chìm trong cảnh giới cao thủ gần hai mươi năm rồi, là đại cao thủ thứ hai của nhà họ Hư. Đường Tuấn, cậu xem, nếu cậu sắp xếp thời gian đến tận nhà xin lỗi thì sao? Hư Cửu Huyền sẽ nể tình tôi mà không làm khó dễ cậu đâu.” Thẩm Nhất Nam hỏi một cách ngập ngừng.

Tuy nói chưa rõ lời, nhưng hàm ý trong câu cho rằng Đường Tuấn không thể sánh với Hư Cửu Huyền.

Đường Tuấn nheo mắt lại, nói: “Ông ta không xứng.”

Hiện giờ anh chỉ còn cách Thần Hải một bước, cho dù là cao thủ ở cảnh giới Thần Hải Đường Tuấn không hề sợ, Hư Cửu Huyền chỉ là cao thủ cấp tông sư, không đáng để anh để vào mắt. Hơn nữa lúc nãy Vương Niên Khải ra tay với anh, chẳng qua đó chỉ là chút hình phạt nhỏ của anh thôi, đối phương mới là người có lỗi.

Thẩm Nhất Nam thấy thế, miệng ông ta ngập ngừng, không nói thêm gì nữa.

Dám nói Hư Cửu Huyền không xứng sao.

Đường Tuấn điên rồi, hoặc do thực lực của anh đã vượt xa hơn cả Hư Cửu Huyền.

Thẩm Nhất Nam tất nhiên nghiêng về cái trước hơn. Đường Tuấn còn trẻ vậy mà đã trở thành một cao thủ, có năng lực tới bước đấy rồi sao? Vốn dĩ ông ta biết Đường Tuấn là cao thủ võ đạo, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội thu phục anh, nếu Thẩm Nhất Nam sẵn lòng, có khi còn trở thành thông gia của nhau ấy chứ. Nhà họ Thẩm có thể coi là bậc thầy kiên thủ của võ đạo. Nhưng bây giờ Đường Tuấn kiêu ngạo như vậy, như thể chẳng hề đặt Hư Cửu Huyền vào mắt ấy, vì thế Thẩm Nhất Nam phải từ bỏ kế hoạch này rồi.

Rõ ràng việc Đường Tuấn một mình mạo phạm tới gia tộc văn võ song toàn như nhà họ Hư chẳng có ý nghĩa chút nào.

Thẩm Nhất Nam ngạc nhiên nhìn Đường Tuấn, ông ta còn đang sốc khi chứng kiến sức lực mạnh mẽ của Đường Tuấn rồi cảm thấy mình đã hiểu lầm anh, nhưng hiện giờ dường như giọng điệu của Đường Tuấn còn mạnh hơn cả thực lực.

Bữa tiệc được tổ chức một nửa rồi Đường Tuấn rời đi cùng Lý Ngọc Mai.

Đường Tuấn lái xe, Lý Ngọc Mai ngồi ở ghế phụ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play