*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mỗi một người trong đám cổ đông này đều là những kẻ đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, biết hai loại thuốc mới có khả năng mang lại lợi nhuận cực. Tương lai của bọn họ có sống trong sung sướng, dễ chịu hay không thì còn phải dựa vào lời nói của Đường Tuấn, làm sao không ra sức nịnh nọt lấy lòng Đường Tuấn. Còn Diệp Thanh Phương ở một bên đang tức giận điên cuồng bị bọn họ hoàn toàn làm lơ.
Tập đoàn Nam Nhật đã không có hai loại thuốc mới chống lưng, hơn nữa còn mất đi Mao Lương và đông đảo cổ đông duy trì, hiển nhiên còn thua xa con hổ bị rút răng. Thậm chí có thể có nguy cơ phá sản rất cao.
Diệp Thanh Phương nhìn từng gương mặt ghê tởm của đám cổ đông đang nịnh nọt Đường Tuấn, đồng thời còn châm chọc anh ta là con châu chấu đá xe, lúc trước muốn đem định mức của thuốc mới trong tay Đường Tuấn cướp đi, chỉ cảm thấy từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ thê thảm như vậy.
Tất cả những điều anh ta lấy làm tự hào trước đây, đều dễ dàng bị Đường Tuấn cướp đi!
Tưởng chừng như chỉ trong một đêm, anh ta từ trên ngôi vua cao ngời ngời rớt xuống mặt đất thành một tên ăn mày hèn mọn, sự chênh lệch này làm anh ta khổ sở đến mức muốn hộc máu.
“Nhắc mới nhớ, ngài Đường là một trong những cổ đông của tập đoàn Nam Nhật, đồng thời bây giờ là hội trưởng Hiệp hội y học cổ truyền, tôi thấy rằng nên để anh ta nhận chức vụ trở thành tổng giám đốc tập đoàn, quản lý tập đoàn là thích hợp nhất.” Đúng lúc này, một cái cổ đông bỗng nhiên nói.
Ý kiến này vừa đưa ra, ngay lập tức được đến đa số cổ đông duy trì.
Diệp Thanh Phương nghe vậy, cái trán xuất hiện đầy gân xanh, mồ hôi rơi xuống như mưa. Cộng thêm cổ phần của các cổ đông ở đây đã vượt qua một nửa, nếu tất cả ủng hộ Đường Tuấn,vậy thì anh ta hoàn toàn không có phản kháng lại.
“Đường Tuấn, anh muốn làm gì? Đừng quên, tập đoàn Nam Nhật là toàn bộ cố gắng của cha tôi!” Diệp Thanh Phương thay đổi sắc mặt, chỉ hy vọng Đường Tuấn còn nhớ tình xưa nghĩa cũ. Nếu ngay tập đoàn Nam Nhật cũng mất đi, Diệp Thanh Phương anh thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.
Đường Tuấn nhìn Diệp Thanh Phương, trong mắt không có chút đồng tình và thương hại nào.
Người đáng thương thì cũng có chỗ đáng giận.
Nếu là ngày trước Diệp Thanh Phương không tham hai loại thuốc mới này, lúc sau Đường Tuấn chắc chắn sẽ không làm ra những việc này. Đáng tiếc Diệp Thanh Phương quá mức tự cao, muốn chứng minh chính mình.
“Anh yên tâm, dù cho anh không nhắc tới chú Diệp, tôi cũng sẽ không chiếm lấy tập đoàn Nam Nhật.” Đường Tuấn nói: “Từ lúc bắt đầu, tôi đã không có suy nghĩ thu hồi tập đoàn Nam Nhật, cho dù bản hợp đồng kia còn tồn tại, tôi vẫn suy nghĩ như vậy. Nhưng từ nay về sau, tập đoàn Nam Nhật sẽ không được phép sản xuất thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ.”
“Ha ha. Không cho tập đoàn Nam Nhật sản xuất thuốc, vậy anh chuẩn bị phá sản đi.” Diệp Thanh Phương sửng sốt, sau đó cắn răng nói: “Tôi đã ký kết cùng một ít công ty hợp đồng bán một số lượng lớn thuốc mới, tuy rằng anh giữ bằng sáng chế, nhưng dựa vào thực lực hiện tại, hoàn toàn không có khả năng sản xuất một lượng lớn như vậy ở trong thời gian ngắn.”
“Chuyện này cũng không cần Tổng giám đốc Diệp lo lắng.” Giọng nói của Ninh Đình Trung cất lên, anh ta mang theo Dương Lộc đi đến.
Hơn một tháng không thấy, Dương Lộc thay đổi rất lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT