*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đường Tuấn bị cung phụng Dược Y Cốc mang đi, chết chắc rồi.” Ngài Tô nhìn thoáng qua Hoa Tiểu Nam, dường như cố ý chặt đứt suy nghĩ của cô: “Đừng nghĩ đến cậu ta nữa, thật sự không đáng.”

“Anh Đường mới không chết đâu!” Hoa Tiểu Nam ngẩng đầu, giọng điệu kiên quyết nói.

Ngài Tô nhíu mày, vừa lúc nãy ông ta còn muốn nói thêm hai câu, phía cửa bỗng nhiên trở nên ồn ào, đồng thời còn truyền đến một loạt những tiếng hô: “Cốc chủ và vài vị trưởng lão đã trở lại!”

Ngài Tô và Thanh Phương liếc nhìn nhau, lập tức đứng dậy, nói: “Đi. Chúng ta cũng đi nghênh đón một chút.”

Hà Lung Linh và vài vệ sĩ cũng đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hoa Tiểu Nam ngồi ở trên ghế, không có ý nhích người ra: “Các người đi đi. Tôi muốn ở chỗ này chờ anh Đường trở về.”

Ngài Tô nghe vậy, sắc mặt ngay tức khắc trầm xuống, Hoa Tiểu Nam chính là con bài thương lượng hôm nay của bọn họ, nếu như cô ta không đi, thì làm sao có thể chiếm được lòng tin của Dược Y Cốc. Ông ta lạnh giọng, nói: “Đường Tuấn đã chết! Cô còn ở lại nơi này làm gì!”

Hà Lung Linh cũng khuyên nhủ: “Tiểu Nam. Cho dù anh Đường của cô không chết, vậy thì cô càng phải đi gặp vị cốc chủ kia một lần, nói không chừng ông ta sẽ thả anh Đường của cô ra.”

Hoa Tiểu Nam nghe vậy, nhìn Hà Lung Linh, nói: “Những gì cô nói là thật à?”

Ánh mắt Hà Lung Linh có hơi né tránh gật gật đầu. “Được. Tôi đây và các người cùng đi gặp vị cốc chủ kia.” Hoa Tiểu Nam nói.

Hoa Tiểu Nam đi theo Hà Đan Thông, lúc ngài Tô chờ đám người đi tới bên ngoài Dược Y Cốc thì chỉ thấy mấy trăm vị học trò cung kính đứng thành hàng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đám người trước mặt. Trong đó phần lớn ánh mắt đều dừng trên người người đàn ông trung niên dẫn đầu kia.

Người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, sắc mặt trắng nõn, làn da khỏe mạnh sáng ngời, hiển nhiên là rất biết cách chăm sóc. Trong mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế uy nghiêm, khí chất của một vị cao nhân cứ thế lộ ra rất tự nhiên. Những người đi phía sau ông ta đều cố ý vô tình mà bước chậm hơn một bước so với ông ta.

“Ông ấy chính là cốc chủ Dược Y Cốc, Tôn Vân Hoa, không chỉ có thành tựu xuất quỷ nhập thần trong lĩnh vực Y học cổ truyền mà còn là một cao thủ võ thuật, đã đạt tới cảnh giới Chân Khí.” Sắc mặt ngài Tô nghiêm trọng truyền đạt.

Mấy ngày này ở trong Dược Y Cốc, ông ta đã biết thêm không ít tin tức về vị cốc chủ Dược Y Cốc - Tôn Vân Hoa này từ trong miệng của những học trò ở đây. Những cao thủ võ đạo vô cùng hiếm thấy ở thế giới bên ngoài thì ở Dược Y Cốc này gần như ở đâu cũng thấy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play