*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian trôi qua từng chút một, Chung Khê San dùng chân khí nấu hồ, trên mặt hồ được bao phủ bởi một tầng nguyên khí hơi nước nhàn nhạt, bao trùm toàn bộ khu vực bao gồm cả phạm vi dãy nhà gỗ trong, người ở bên ngoài chỉ có thể cảm giác được dao động khiến tim đập nhanh từ giữa phát ra, hoàn toàn là không thấy rõ bên tình huống chi tiết bên trong lắm.

Mặc dù trong lòng rất nhiều học trò của Dược Y Cốc cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không dám tiến đến nhìn trộm, bởi vì đó là khu vực riêng thuộc về các cung phụng. Nếu như xông vào, lại phát hiện ra là vị cung phụng nào đó đang luyện công thì đó chính là tội chết!

Mà ở cách hồ nguyên khí vài trăm thước trong nhà Nghên Tân, ngài Tô và Diệp Thanh Phương hai người đang dựa vào lan can nhìn về phía xa. Bắt đầu từ giữa trưa, cái hồ nước kia đã bị sương mù bao phủ, cho dù ngay cả ánh nắng gay gắt nhất vào buổi trưa cũng không thể làm tan lớp sương mù ấy đi, điều này đương nhiên khiến cho bọn họ chú ý.

“Ngài Tô, cuối cùng nơi đó đã xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Diệp Thanh Phương có hơi khó hiểu và sợ hãi.

Đôi mắt ngài Tô gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nơi đó, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và tham lam, nói: “Đó là nguyên khí. Có một loại năng lượng rất bổ ích đối với người tu luyện võ đạo.” Ông ta chỉ mới ở giai đoạn cảnh giới Chân Khí sơ kỳ, còn chưa khai thông kinh mạch khắp cơ thể, cho nên không thể cảm ứng được nguyên khí. Sở dĩ có thể nhận ra được, là bởi vì dựa vào một ít sách cổ có ghi chép lại.

“Đáng tiếc kinh mạch của tôi chưa hoàn toàn được khai thông, nếu không tiến vào nơi đó tu luyện, công lực nhất định sẽ tiến bộ!” Ngài Tô có hơi tiếc nuối mà nói.

“Nguyên khí?” Thanh Phương vẫn còn khó hiểu, anh ta không tu luyện võ đạo, đương nhiên không hiểu được chuyện này.

Ngài Tô phất phất tay, nói: “Cái này anh vẫn là không cần biết nhiều đâu. Đúng rồi, cái tên nhóc họ Đường kia đâu? Đã chết chưa?”

Thanh Phương trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Không rõ ràng lắm. Có điều tôi nghe các học trò Dược Y Cốc nói cậu ta bị cung phụng trong cốc mang đi rồi.”

“Bị cung phụng Dược Y Cốc mang đi?” Đầu tiên Ngài Tô sửng sốt, sau đó cười lạnh, châm chọc nói: “Mỗi người cung phụng Dược Y Cốc đều là cao thủ tông sư, tên nhóc kia chắc chắn là không còn đường sống rồi. Có điều cậu ta bị trừng phạt cũng là đúng tội, ngay cả Dược Y Cốc còn dám đắc tội, cũng không nhìn xem bản thân có bản lĩnh gì?”

“Cô gái Hoa Tiểu Nam đi cùng đâu?” Ngài Tô đột nhiên hỏi.

Thanh Phương nói: “Bây giờ Lung Linh đang ở chỗ cô ta.”

Ngài Tô tự hỏi một lát, có hơi hung ác nói: “Thật vừa lúc. Ngày mai cốc chủ Dược Y Cốc và các vị các trưởng lão sẽ trở về, đến lúc đó nếu là bởi vì tên nhóc họ Đường kia mà giáng tội chúng ta, vậy thì cứ giao cô ta ra đi, như vậy Dược Y Cốc nhất định sẽ không truy cứu trách nhiệm của chúng ta nữa.”

Thanh Phương nghe vậy, có hơi không dám tin tưởng mà nhìn ngài Tô. Ngài Tô lại lạnh lùng nói: “Các người muốn chết, nhưng tôi còn chưa muốn chết. Nếu Dược Y Cốc thật sự muốn làm chúng ta khó xử, cả tôi và anh đều không thể thoát ra khỏi Dược Y Cốc! Thay vì như thế, còn không bằng hy sinh Hoa Tiểu Nam, cho chính bản thân mình một con đường sống! Dù sao tên họ Đường kia đã chết, việc cô ta còn sống cũng có ý nghĩa gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play