Nói xong, anh ấy nắm lấy Hoa Tiểu Nam đi khỏi đó, dáng vẻ Hoa Tiểu Nam trông rất mệt mỏi, chỉ còn lại nhà họ Hà, ngài Tô và những người khác ở đó.

"Ông chủ, tên này kiêu ngạo quá. Anh ta chỉ được cái võ công cao cường thôi mà? Với lại, trước đó chúng ta cũng đâu hề làm gì anh ta, hơn nữa, bây giờ anh ta cũng đã tới Dược Y Cốc này rồi. Mà tại sao anh ta cứ lại làm vẻ mặt khó ưa đó với chúng ta."

"Đúng đấy. Kiểu người giống như anh ta, nếu ở ngoài đời là đã bị bắn chết bỏ từ lâu rồi. Võ công nội lực thâm hậu thì đã sao? Hơn nữa, võ công của ngài Tô còn ghê gớm hơn anh ta mấy chục lần. Thế thì anh ta vênh váo cái gì."

Nhìn thấy Đường Tuấn đi khỏi đó, vài người vệ sĩ tỏ vẻ tức giận. Nội công mà Đường Tuấn đánh ra vừa rồi khiến bọn họ sợ hết cả hồn, chắc chỉ còn cách ra vẻ tức giận này mới bớt áp lực ám ảnh cảnh tượng ban nãy.

Hà Đan Thông cũng không có ý trách móc những người vệ sĩ này, con người biết sợ là chuyện bình thường.

Anh lại quay sang nhìn ngài Tô đang ngồi trên ghế, nghiêm nghị nói: “Ngài Tô, ông nghĩ sao?”

Ngài Tô hơi trầm tư suy nghĩ, rồi thở dài, nói: "Tôi không tính toán được anh ta thâm hậu cỡ nào."

Hà Đan Thông giật mình, thất thanh nói: "Chẳng lẽ thực lực của anh ta còn mạnh hơn ông sao."

Ngài Tô lắc đầu nói không hề đắn đo: "Không thể nào đâu. Cậu ta cùng lắm cũng ba mươi tuổi, mà tu luyện được chân khí thì cũng chắc do cơ duyên nghịch thiên mà thôi. Nếu như xét về thực lực, chắc cũng chỉ ngang bằng với thời tôi còn trẻ. Cậu Hà, cậu đừng lo lắng. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, là tôi có thể hồi phục lại toàn bộ sức lực. Cậu không cần phải nhìn vẻ mặt của cậu ta mà sống nữa. Nhưng mà, bây giờ, cậu vẫn nên cố gắng đừng làm phật lòng cậu ấy."

Lúc này Hà Đan Thông mới thở phào nhẹ nhõm, quát tháo mấy tên vệ sĩ: "Các người có nghe thấy ngài Tô nói gì chưa. Cố gắng đừng chọc giận anh ta, nếu không thì đừng trách tôi không nương tay."

Mấy tên vệ sĩ chỉ đành gật đầu.

"Cậu đừng lo. Chỗ này là Dược Y Cốc, cậu ta không dám làm càn đâu. Theo tôi biết thì, ở Dược Y Cốc này, chỉ mới tính cấp bậc cao thủ tông sư thôi là đã có hơn mười người, thậm chí còn có cao thủ cảnh giới Thần Hải cũng đang ở đây tu luyện. Nếu cậu ta dám làm càn, không cần tới phiên cậu dạy dỗ, thì người của Dược Y Cốc cũng đủ khiến cậu ta đứng ngồi không yên.” Ngài Tô thờ ơ nói như chẳng có gì to tát, ông như hiểu thấu tâm tư của mấy người bọn họ.

Lúc này Hà Đan Thông mới cảm thấy yên tâm. Điều anh sợ nhất chính là, tuy Đường Tuấn cứ luôn miệng nói mình không thèm đếm xỉa đến chuyện đó, nhưng anh lại ngấm ngầm trả thù. Chẳng khác gì mấy người thế giới bên ngoài, nếu anh ta chết trong im lặng ở đây, thì có lẽ sẽ không ai biết.

Anh có gia tài lên ở đây đến hàng trăm tỷ, chẳng việc gì phải chống lại hay đối đầu với kẻ tiểu nhân như Đường Tuấn.

“Anh Đường, nơi này lớn quá, phong cảnh cũng rất đẹp.” Hoa Tiểu Nam mở cửa sổ phòng, cô nhìn thấy một hồ nước cách đó không xa. Lúc này trăng đã lên cao, ánh trăng dịu mát buông xuống mặt hồ lung linh, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Ở ven hồ, xây dựng hơn chục gian phòng cabin. Nếu nói về phong cảnh, thì nơi này hơn hẳn biệt thự số một ở Công viên Xanh.

Ánh mắt Đường Tuấn cũng hướng nhìn về phía hồ nước, trong mắt anh trông có vẻ trầm tư và hơi bất ngờ.

Anh khẽ nhắm mắt lại, vận động luồng chân khí lưu thông trong cơ thể, cảm nhận xung quanh bằng tâm trí của mình. Anh lập tức phát hiện nguồn nguyên khí ở đây dày đặc gấp đôi thế giới bên ngoài, nếu anh luyện võ ở đây chắc chắn sẽ thu được kết quả gấp đôi. Tâm thức của anh càng gần mặt hồ, anh càng cảm nhận được luồng nguyên khí càng tỏa ra mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play