“Cha tôi vẫn còn trẻ, sức khỏe của ông ấy vẫn ổn. Tập đoàn Thịnh Thiên vẫn có thể phát triển rất tốt ngay cả khi không có tôi.” Lý Ngọc Mai chậm rãi nói: “Ngược lại, tôi rất kỳ vọng vào anh và Hiệp hội Y Học Cổ Truyền. Tôi muốn xem xem, anh có thể đi được đến đâu. Cho dù sau này Hiệp hội Y Học Cổ Truyền không còn tồn tại nữa, tôi cũng sẽ không thất nghiệp. Tôi vẫn có thể quay trở lại làm con gái nhà họ Lý.”

“Dĩ nhiên, trong tương lai, nếu Hiệp hội Y Học Cổ Truyền được phát triển và y học cổ truyền được thế giới công nhận, thì tôi, Lý Ngọc Mai, cũng có thể ghi dấu ấn đậm nét trong lịch sử y học cổ truyền. Loại hình kinh doanh này mang lại lợi nhuận ổn định cho tôi, vậy tại sao tôi lại không đồng ý chứ?”

Tạm thời Đường Tuấn cũng chỉ có cách chấp nhận cái lý luận này của cô.

Anh không giỏi điều hành kinh doanh, trong tương lai, nếu Hiệp hội Y Học Cổ Truyền muốn tồn tại, nó phải có được một kênh sinh ra lợi nhuận. Lý Ngọc Mai đã ở bên Lý Quang Huy từ khi còn nhỏ nên cô ta có đủ kinh nghiệm. Có thể nói. đây là lựa chọn phù hợp nhất.

“Được rồi. Tôi còn nhiều việc phải làm, nên sẽ không đi cùng anh được.” Nhìn thấy bóng dáng yểu điệu đang đi về phía hai người họ, Lý Ngọc Mai mỉm cười nói với Đường Tuấn.

Đường Tuấn nhìn người đó, khẽ gật đầu.

Sau khi Lý Ngọc Mai đã đi xa, cô gái họ Cơ bước về phía trước. Cô ấy nhìn Đường Tuấn, hỏi: “Có phải bây giờ anh đang cảm thấy rất tự hào không? Anh đã đánh bại được đệ tử thân truyền của Dược Y Cốc, cái vinh dự này không phải người bình thường nào cũng có được đâu.”

Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Tôi chỉ cố hết sức mà thôi. Cô Cơ tìm tôi có chuyện gì?”

Cô Cơ lấy ra một tấm da dê, đưa cho Đường Tuấn rồi nói: “Đây là bản đồ để đến Dược Y Cốc. Nếu không có bản đồ hoặc được người khác chỉ dẫn, anh sẽ không thể tìm thấy Dược Y Cốc.”

Đường Tuấn cầm lấy bản đồ, cười nói: “Xem ra Tôn Khanh vẫn rất biết giữ lời hứa.”

“Tôi có thể hỏi anh một câu không? Anh muốn đến Dược Y Cốc làm gì?” Cô Cơ do dự một lát rồi hỏi.

“Xin thuốc. Một người bạn của tôi cần gấp cỏ Băng Phách để giải độc.” Đường Tuấn không chút giấu giếm trả lời.

Cô Cơ nói: “Xem ra người bạn đó rất quan trọng đối với anh. Đó chắc hẳn là một cô gái nhỉ!”

Đường Tuấn ngượng ngùng cười, không biết nên trả lời như thế nào.

Cô Cơ cũng không có ý trêu chọc Đường Tuấn, cô chỉ nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, tốt nhất là anh không nên đến Dược Y Cốc. Cỏ Băng Phách là vật quý được Dược Y Cốc cất giấu rất kỹ, nên bọn họ sẽ không dễ dàng cho đi đâu.”

Cô ấy nhìn tấm bản đồ bằng da dê trong tay Đường Tuấn, nói: “Hơn nữa, anh nghĩ rằng Tôn Khanh thực sự tốt bụng mà để lại cho anh một tấm bản đồ sao, theo những gì tôi biết về Tôn Khanh, trái tim của chàng trai đó dường như không rộng lượng như vậy.”

Cô ấy khẽ nói: “Sở dĩ anh ta đưa bản đồ cho anh là để cho anh phải chết. Tôi có thể nói cho anh biết, ở Dược Vương Cốc nhất định có không dưới mười cao thủ, thậm chí còn có cao thủ của cảnh giới Thần Hải. Anh đánh bại Tôn Khanh thì đã gián tiếp khiến Dược Y Cốc mất mặt, bọn họ sẽ không buông tha cho anh.”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô Cơ đã nhắc nhở.” Đường Tuấn nói.

Tuy rằng chân của Hoa Tiểu Nam đã được anh chữa khỏi, nhưng về cơ bản chất độc vẫn chưa được giải hết.

Dược Y Cốc, anh nhất định phải đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play