Lúc này, ông lão cũng lộ ra vẻ do dự, hai năm nay sức khoẻ của ông ta không tốt, mới nhớ đến Hoa Đình Phong, người năm đó đã cứu mình một mạng. Lúc đó, Hoa Đình Phong nói không rõ ràng, ông ta phải hao tổn trăm cay nghìn đắng mới có thể hỏi thăm được tin tức của nhà họ Hoa và Hoa Đình Phong. Đáng tiếc, mấy năm nay nhà họ Hoa gần như bại vì mấy đứa con trai và mấy đứa cháu của Hoa Đình Phong, ông ta đã từng gặp người nhà họ Hoa, bọn họ lại không phải là lương tài, nên ông ta cũng không có ý muốn giúp đỡ.

Trong đầu ông ta lóe lên suy nghĩ, nhưng vẫn chưa cho phép ông ta đưa ra quyết định. Đột nhiên, sắc mặt của ông ta thay đổi, lộ ra vẻ đau đớn, ông ta ôm ngực, sắc mặt nhợt nhạt ngã xuống đất. May mà vệ sĩ bên cạnh ông ta đã kịp thời đỡ ông ta.

Ông lão co giật, nước dãi từ khoé miệng chảy xuống, trong miệng phát ra mấy tiếng nói mê.

“Cha!”

“Ông nội!”

Anh em trẻ tuổi và cặp vợ chồng trung niên đều vô cùng sợ hãi, vây lấy ông lão. Người đàn ông trung niên vội vàng lấy một hộp thuốc từ trong túi của ông lão, lấy ra vài viên, rồi cho ông lão uống với nước. Nhưng tình hình của ông lão không chuyển biến tốt hơn, ngược lại còn co giật nghiêm trọng hơn.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao thuốc lại không có tác dụng!” Người đàn ông trung niên hoảng sợ.

“Cha ơi, bây giờ không phải là lúc truy cứu mấy chuyện này, phải nhanh chóng đưa ông nội đến bệnh viện!” Nam thanh niên bình tĩnh hơn người đàn ông trung niên, vội vàng nói.

“Đúng đúng.” Người đàn ông trung niên phản ứng lại, chuẩn bị để mấy người vệ sĩ cõng ông cụ trên lưng, rồi ông ta lấy điện thoại ra, chuẩn bị cho người liên hệ với bệnh viện và bác sĩ giỏi nhất.

“Tôi khuyên mấy người đừng làm việc vô ích.” Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên từ phía sau mấy người kia.

Cô gái trẻ quay đầu trừng mắt nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh nói gì cơ?”

Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm Đường Tuấn với nét mặt không có thiện chí.

Đường Tuấn bình tĩnh nói: “Đợi các người đưa ông lão này đến bệnh viện, e rằng ông ta đã ngừng thở rồi. Lúc đó cho dù có là bác sĩ và bệnh viện giỏi nhất cũng vô dụng.”

“Anh nói nhảm cái gì đó! Muốn chết đấy à?” Cô gái trẻ không tin.

Đường Tuấn nhún vai, nói: “Ông cụ phát bệnh tim đột ngột, nếu như tôi không nhìn lầm, có lẽ đây được tính là bệnh cũ, ít nhất đã có lịch sử bị bệnh ba mươi năm. Trước đây để tu tâm dưỡng tính, ông ta vẫn luôn dựa vào thuốc để chống đỡ, nên mới không gây ra nguy hiểm quá lớn. Hôm nay tâm trạng quá thất thường, nên không phải dựa vào thuốc là có thể cứu được.”

Ngoài Mộ Dung Lan, tất cả những người có mặt tại đây đều vô cùng kinh ngạc trước lời nói của Đường Tuấn. Bọn họ không ngờ vài ba câu của Đường Tuấn có thể giải thích rõ bệnh tình của ông lão, thậm chí còn rõ hơn cả người thân như bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play