*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cảm ơn.” Nước mắt của Diệp Quang trào ra.
Tiết Thành Dân ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thì thấy đầy nhiệt huyết và sùng bái, Diệp Quang có ơn tri ngộ đối với anh giống như là ân sư vậy. Anh ta chưa từng nghĩ rằng trong lòng thầy giáo của mình lại cất giấu cả một bầu nhiệt huyết như thế. Trước đó, Diệp Quang bảo anh tới xin lỗi Đường Tuấn, trong lòng anh còn có chút không phục, nhưng bây giờ những cái không phục kia đều đã biến mất không thấy gì nữa.
Thật là cảm động. Cho dù người nào nghe được nhìn thấy hành động lần này của Diệp Quang đều sẽ rung động.
Sau đó, Diệp Quang bèn kéo Đường Tuấn đi nghiên cứu thảo luận kỹ thuật Thanh nang, ông ta giống như một đứa bé rất ham học hỏi, không ngừng đặt câu hỏi. Lúc Đường Tuấn trả lời từng vấn đề của ông, ánh sáng trong mắt của ông sáng rực lên, các nếp nhăn trên mặt dường như cũng phát sáng lấp lánh, giống như trong cơ thể của ông vừa được rót vào một luồng sức sống mới, khiến cho ông trẻ ra mấy chục tuổi. Trong lòng càng thêm khẳng định chuyến này mình đến đây là đúng.
Tới tận đêm khuya cuộc đối thoại này mới kết thúc. Trước khi Diệp Quang đi ông ta nói với Đường Tuấn rằng ông ta đã phong tỏa tin tức Đường Tuấn có thể chữa được ung thư rồi, chuyện này sẽ không được truyền ra ngoài. Nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu người tìm tới cửa.
Nhìn xe Diệp Quang rời đi, Đường Tuấn đứng ở cửa ra vào lúc lâu, chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai càng trở nên nặng nề hơn. Trong thời đại phát triển, đương nhiên sẽ có một số sự vật không phù hợp tiêu chuẩn thời đại bị đào thải, nhưng Y học Cổ truyền lại không phải.
Ngày hôm sau, Đường Tuấn dậy sớm theo như thường lệ, Mộ Dung Lan và anh đã hẹn nhau đi thăm mộ Hoa Đình Phong.
Mộ của Hoa Đình Phong ở trên một ngọn núi vùng ngoại ô, ông cụ không lựa chọn thổ táng, mà là dùng hình thức hỏa táng. Địa hình của núi trước chiếu sau dựa vào, là cái nơi phong thuỷ. Hôm nay cũng không phải là thời gian tảo mộ tế lễ người thân, cho nên người ở trên đường cũng không nhiều.
Xe hai người để ở chân núi, dọc theo trên đường núi lên núi.
Cả đời Hoa Đình Phong làm nghề y cứu người vô số, lúc chết đi lại rất bình thường, chỉ sợ bây giờ đã không còn ai nhớ tới ông nữa.
Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, Đường Tuấn và Mộ Dung Lan đã có thể trông thấy một khu nghĩa trang công cộng ở trên đỉnh núi. Chỉ là lúc này ở trong nghĩa trang công cộng, vẫn có bảy tám người đang tế lễ. Mộ Dung Lan nhìn về nơi mà đám người kia đang đứng, vẻ mặt thay đổi, vội vàng chạy tới.
Chỉ là Mộ Dung Lan còn chưa kịp tới gần, hai người mặc áo vest màu đen, khuôn mặt lạnh băng đưa tay ngăn Mộ Dung Lan lại. Hai người này đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Dừng lại!”
Hai người đàn ông vạm vỡ, lời nói dường như không mang theo bất cứ cảm tình cảm xúc gì, lập tức khiến Mộ Dung Lan giật nảy mình, bước chân lảo đảo, ngã về phía sau. May thay lúc này Đường Tuấn kịp thời chạy tới, bắt lấy eo của Mộ Dung Lan, mới khiến cô không bị té ngã.
Trên mặt Đường Tuấn lộ ra vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm hai người đàn ông kia. Hai người đàn ông này lại là cao thủ có nội công, hơn nữa cảnh giới cũng không phải là thấp, nội công ít nhất cũng đạt mức trung cấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT