*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông cụ Mộ Dung nhìn thấy hai người Đường Tuấn lập tức vẫy bọn họ đi qua.

“Chắc cậu đây chính là Đường Tuấn, người đã chữa bệnh cho ông Mộ Dung rồi.” Ông cụ mặc áo nhà Đường đứng dậy, chủ động giới thiệu với Đường Tuấn: “Tôi là viện trưởng viện điều dưỡng Thành Công tên là Diệp Quang.”

Đường Tuấn bắt tay Diệp Quang.

“Không biết viện trưởng Diệp tìm tôi có chuyện gì không?” Đường Tuấn hỏi.

Diệp Quang không trực tiếp trả lời, mắt liếc nhìn Tiết Thành Dân.

Tiết Thành Dân lập tức đứng lên, xoay người nói với Đường Tuấn: “Thật sự rất xin lỗi anh Đường, lần trước đã mạo phạm anh. Mong anh thứ lỗi.”

Đường Tuấn phẩy phẩy tay, nói: “Y thuật của bác sĩ Tiết tất nhiên là rất giỏi, nhưng người làm nghề y nhất định không thể xem nhẹ y đức của chính mình được.”

Đường Tuấn nói chuyện kiểu lên mặt dạy đời thế này, nếu như là lúc trước, Tiết Thành Dân đương nhiên sẽ mỉa mai dè bỉu, nhưng bây giờ thì lại khiêm tốn gật đầu nói phải. Y thuật của Đường Tuấn cao hơn anh ta, người nào giỏi hơn thì làm thầy, tất nhiên có tư cách dạy bảo anh ta.

Mấy người lại cùng nhau ngồi xuống.

“Đường Tuấn, lần này tôi đặc biệt đến đây vì cậu.” Diệp Quang nói thẳng vào vấn đề chính: “Tôi nghe bác sĩ Tiết nói, cậu dùng Y học Cổ truyền chữa khỏi bệnh cho ông Mộ Dung đây, không biết chuyện này có phải là thật hay không?”

Ông ta gọi ông cụ Mộ Dung là ông Mộ Dung, chứng tỏ quan hệ của hai người không hề bình thường.

Đường Tuấn gật đầu, nói: “Không sai. Quả thật là là tôi đã dùng Y học Cổ truyền.”

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Diệp Quang lộ ra vẻ kích động hiếm có, nói: “Y học Cổ truyền thật sự có thể chữa khỏi ung thư sao?”

Đường Tuấn khẽ nhíu mày, nói: “Đúng là có thể. Nhưng rất khó.”

Nếu không phải lúc Đường Tuấn chữa bệnh cho ông cụ Mộ Dung, ngẫu nhiên tiến vào bên trong trạng thái nhập thần, chỉ sợ là bệnh ung thư của ông cụ Mộ Dung sẽ rất khó chữa khỏi. Vốn dĩ cao thủ khí cảnh y đạo đã không có nhiều, hơn nữa tiến vào cảnh nhập thần cũng là cơ duyên trùng hợp, nhiều loại nhân tố kết hợp lại mới chữa khỏi bệnh ung thư.

Nếu như bảo anh chữa lại một lần nữa, Đường Tuấn cũng không biết mình nắm chắc được bao nhiêu.

Vẻ kích động trên khuôn mặt của Diệp Quang càng sâu, bờ môi run rẩy, nói: “Y học Cổ truyền là hi vọng! Y học Cổ truyền chính là hi vọng!”

“Đường Tuấn, lần này tôi đến đây. Mục đích đầu tiên là muốn mời cậu gia nhập Viện điều dưỡng Thành Công của tôi, mời cậu làm bác sĩ đặc biệt.” Diệp Quang hơi đỏ mặt, nói tiếp: “Tôi biết cậu có một chút hiểu lầm với viện điều dưỡng Thành Công. Nhưng mong cậu không vội vàng từ chối.”

“Mục đích thứ hai, tôi muốn cậu thay mặt viện điều dưỡng Thành Công tham gia Đại hội Y học Cổ truyền sắp tổ chức tại tỉnh Khánh Hòa thời gian tới.” Diệp Quang chậm rãi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play