*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh!” Nhan Minh không kìm chế cơn giận được nữa.

“Được rồi!” Ông cụ Mộ Dung trầm giọng nói: “Nhan Minh, lần này cậu đến nhà họ Mộ Dung, chẳng lẽ là để khoe khoang gia thế của mình sao?”

Nhan Minh nghe thấy vậy, cười mỉa một tiếng, nói: “Đương nhiên không phải. Lần này cháu đến, là muốn quyết định mọi thủ tục hôn lễ của cháu và em Lan với nhà Mộ Dung. Bố mẹ cháu đều rất thích em Lan, vả lại họ cũng muốn sớm được bế cháu, hi vọng hai nhà chúng ta có thể nhanh chóng quyết định chuyện này.”

Ông cụ Mộ Dung xua xua tay nói: “Nếu như là chuyện này, thì cậu có thể về được rồi. Tôi có thể nói rõ ràng với cậu, Mộ Dung Lan sẽ không gả vào nhà họ Nhan đâu, lại càng không gả cho cậu.”

Nhan Minh cuối cùng cũng thu lại ý cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Trò đùa này ông cụ có hơi quá đáng rồi đấy!”

Ông cụ Mộ Dung nói: “Tôi không có đùa.”

“Mộ Dung Khánh!” Nhan Minh gằn ra từng chữ một, trong giọng nói mang theo tức giận vô cùng lớn.

Mộ Dung Khánh lúc này cũng ngồi không yên được nữa, ông ta nhanh chóng đứng dậy, nói: “Nhan Minh cậu khoan hãy tức giận. Mộ Dung Lan là con gái tôi, hôn nhân đại sự đương nhiên sẽ do tôi làm chủ, cha tôi hồ đồ quá rồi, cậu không cần phải quan tâm đến ông ấy!”

“Mộ Dung Khánh! Mày muốn làm gì! Tao còn chưa chết đây này!” Ông cụ Mộ Dung nghe thấy vậy, giận tím mặt, bàn tay đập mạnh lên tay cầm của chiếc ghế.

Mộ Dung Khánh từ trên nhìn xuống ông cụ Mộ Dung, nói: “Cha, cha đúng thật là hồ đồ! Đường Tuấn có thể so được với nhà họ Nhan sao? Chỉ cần là con người, đều biết sẽ phải lựa chọn ai.”

“Cha, cần gì phải nói nhảm với lão già này chứ, đưa ông ta vào viện dưỡng lão sớm chút là được rồi.” Mộ Dung Hà cười ác độc nói.

“Chát!”

Mộ Dung Hà vừa dứt câu, lại một bàn tay tát lên mặt anh ta.

Lần này người ra tay là chú Phú.

“Chú ý lời ăn tiếng nói!” Chú Phú nhàn nhạt nói.

“Răng rắc!”

Mặc dù chú Phú lúc ra tay có tiết chế sức lại, nhưng thực lực Chân Khí Cảnh còn ngay đó, dù cho đã giữ hơn nửa sức, cái tát vừa rồi của chú vẫn đánh rơi vài chiếc răng của Mộ Dung Hà.

Gân xanh trên mặt Mộ Dung Hà nổi hết lên, nỗi oán hận trong mắt anh ta vô cùng sâu đậm.

Mộ Dung Khánh ngăn Mộ Dung Hà lại, cũng với nét mặt sầm sì nói với chú Phú: “Chú muốn nhúng tay vào chuyện nhà họ Mộ Dung chúng tôi? Lúc đầu chú đến nhà họ Mộ Dung, đã thề rằng chỉ bảo vệ sự an toàn cho cha tôi, sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Mộ Dung, thế nên chúng tôi mới có thể chứa chấp chú, bây giờ chú muốn đi ngược lại với lời thề sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play