Đường Tuấn và Mộ Dung Lan cùng đứng trước cổng lớn biệt thự nhà Mộ Dung, Đoàn xe của Hoàng Phủ Ngọc ở nơi xa dần dần chạy đi, rồi biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Đường Tuấn thở phào một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Lan có chút phức tạp và thổn thức. Sau khi anh nói chuyện với Hoàng Phủ Ngọc, ông cụ Mộ Dung đã lập tức từ chối kế hoạch “Hợp tác” của Hoàng Phủ Ngọc. Lý do ông cụ từ chối rất đơn giản là vì đứa cháu gái ông cụ yêu thương nhất muốn kinh doanh, nên sẽ để cô ấy kế thừa nhà Mộ Dung.

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc hiện lên kinh ngạc. Trước khi đến đây, cô ta đã điều tra thông tin của toàn bộ người nhà Mộ Dung và biết được Mộ Dung Lan có nguyện vọng theo đuổi ngành y. Mộ Dung Lan đi theo Hoa Thiên Phong học y đã gần hai mươi năm nay, từ lúc bắt đầu đến bây giờ cô ấy cũng chưa từng thay đổi ý nghĩ, vậy tại sao đúng lúc này cô ấy lại chọn lựa từ bỏ được chứ?

Dù nghĩ vậy, nhưng Hoàng Phủ Ngọc vẫn duy trì thái độ đúng mực để chúc mừng Mộ Dung Lan, sau một hồi hỏi han khách sáo, cô ta mới rời khỏi nhà Mộ Dung. Còn Đường Tuấn, sau cuộc nói chuyện bên cạnh hồ nước ấy, dường như Hoàng Phủ Ngọc lại trở thành người xa lạ đối với anh.

“Cô thật sự quyết định vậy à?” Đường Tuấn thở dài, anh hỏi Mộ Dung Lan.

Mộ Dung Lan khẽ cắn môi, gật đầu thật mạnh.

“Vì sao?” Đường Tuấn vẫn cảm thấy khó lý giải.

Mộ Dung Lan trìu mến nhìn Đường Tuấn, nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa muốn nói.”

Một phần nguyên nhân Mộ Dung Lan lựa chọn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình cũng là vì đám người Mộ Dung Khánh cùng Mộ Dung Tú quá đáng và tuyệt tình đến mức khiến cô ấy cũng cảm thấy lạnh lòng, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất cho lựa chọn của cô ấy vẫn là vì Đường Tuấn và Hoàng Phủ Ngọc.

Sau khi gặp gỡ Hoàng Phủ Ngọc, nếu nói Mộ Dung Lan không ghen thì cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Thậm chí xuất phát từ trực giác có một không hai của người phụ nữ, Mộ Dung Lan có thể lờ mờ cảm nhận được giữa Đường Tuấn và Hoàng Phủ Ngọc có quan hệ mờ ám không thể nói rõ. Loại quan hệ này khiến Mộ Dung Lan hoang mang và lo lắng, cô ấy có cảm giác như bản thân mình không thể nắm chắc được hướng phát triển của sự việc này nữa, đó mới chính là “cọng rơm” cuối cùng đè bẹp lên quyết định của cô.

Đường Tuấn không hỏi tiếp nữa, anh quay đầu nhìn về phía cha con Mộ Dung Khánh đang hút thuốc trên sân thượng biệt thự, lúc này hai cha con lão vừa hút thuốc vừa thì thầm nói gì đó với nhau, thỉnh thoảng bọn chúng lại liếc ánh mắt u ám nhìn về phía Mộ Dung Lan và anh. Ở một phía khác của biệt thự, Mộ Dung Tú và Mộ Dung Lâm cũng đang nhìn họ bằng ánh mắt gian ác.

“A! Hơi phiền rồi đây.” Trong lòng Đường Tuấn thầm thở dài một tiếng.

Quyết định này của Mộ Dung Lan lập tức khiến cô trở thành kẻ thù của toàn bộ nhà họ Mộ Dung, e rằng chỉ có mỗi ông cụ Mộ Dung là còn ủng hộ cô ấy mà thôi. Mộ Dung Lan học y từ nhỏ, vốn dĩ cũng chẳng tiếp xúc nhiều với việc kinh doanh trong nhà, nên muốn tiếp quản thì chắc canh sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Trên sân thượng, Mộ Dung Khánh và Mộ Dung Hà đang thì thầm nói chuyện.

“Cha ơi, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn con bé Mộ Dung Lan đó thừa kế nhà họ Mộ Dung à? Nó là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài thôi, đến lúc đó không phải nhà Mộ Dung chúng ta sẽ rơi vào tay người ngoài sao?” Mộ Dung Hà không cam lòng nói.

Mộ Dung Khánh gật đầu, nói: “Yên tâm đi, Mộ Dung Lan không có tư cách thừa kế nhà họ Mộ Dung đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play