*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, lúc này Mộ Dung Tú mới trở về, trên mặt tràn đầy tươi cười, nói với ông cụ: “Cha à, tổng giám đốc Hoàng Phủ của tập đoàn Yên Hoà tới rồi, bây giờ đang ở ngay trước cửa lớn. Con sẽ ra ngoài đón bọn họ.”
Ông cụ Mộ Dung hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Dung Tú một lúc, cuối cùng không nói ra lời từ chối. Mộ Dung Tú thấy thế, lúc này mới đi ra ngoài.
Trong đại sảnh rơi vào yên tĩnh.
Khi Đường Tuấn nghe mấy chữ “Tổng giám đốc Hoàng Phủ Tập đoàn Yên Hoà”, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp.
Trong đầu anh hiện ra hình dáng khi còn nhỏ của cô gái kia, khóe miệng bất giác mỉm cười đau khổ, không biết bây giờ cô còn nhận ra mình không?
Sau khi luyện được chân khí, chân khí lúc nào cũng liên tục cải thiện tố chất thân thể của anh, ngay cả ngoại hình của anh cũng có một chút thay đổi nhỏ.
Hơn nữa khí chất của anh thay đổi nhiều hơn, trước kia anh được coi là thư sinh yếu đuối cũng không quá đáng, nhưng bây giờ anh lại tựa như một thanh kiếm quý giá ẩn giấu trong lớp vỏ ngoài.
Ngay cả là người của nhà họ Đường, nếu như không quá quen thuộc chỉ sợ trong một khoảng thời gian nhất thời cũng không có cách nào nhìn ra mối liên hệ giữa anh và thiếu gia nhà họ Đường mấy tháng trước.
Vài phút sau, từng tiếng bước chân vang lên ở cửa.
Mộ Dung Tú hơi khom lưng dẫn đường ở phía trước, ngay cả anh cả của mình mà vị cậu hai nhà họ Mộ Dung này cũng dám chống đối, lúc này trên mặt ông ta lại lộ ra nụ cười vô cùng chân thành.
Mộ Dung Lan dám cam đoan, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của chú hai, cho dù khi đối mặt với ông nội cũng chưa từng có.
Mà đi theo phía sau cách Mộ Dung Tú vài bước lại là một người phụ nữ trẻ tuổi trông cực kỳ tài giỏi, quần áo của cô vừa nhìn đã biết là thợ thủ công nổi danh từ Ý làm ra, khiêm tốn nhưng vẫn mang theo vẻ xa hoa, tuy rằng không có bất kỳ ký hiệu logo nào nhưng mỗi một phụ kiện cũng đã đủ để làm trang bìa của tạp chí thời trang rồi.
Dáng vẻ của cô vô cùng xinh đẹp, cho dù từ ngữ nào trên thế gian này dùng trên người cô đều không thể hình dung được khí chất này, tựa như tiên tử không dính bụi trần.
Tóc cô được bới cao lên mang lại cho người ta cảm giác vô cùng tinh xảo. Cô ấy không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, cũng không cần thiết phải đeo bất kỳ thứ gì. Trên người Mộ Dung Lâm đeo đủ đồ vàng bạc, tựa như một quý bà ung dung hoa quý, nhưng bây giờ so với cô gái này lại quả thực giống như là hạng nhà giàu mới nổi vậy.
Mộ Dung Lan vốn là một cô gái đẹp, khí chất cũng cao quý, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này lại có cảm giác tự ti xấu hổ.
Mà ở phía sau cô gái, một nhóm nam nữ chủ động kéo dài khoảng cách với cô càng làm nổi bật khí thế không gì sánh kịp của cô.
Cô vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, tựa như nữ hoàng ra ngoài đi tuần tra vậy!
Cô chính là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Yên Hoà, cô con gái cành vàng lá ngọc của nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Ngọc được người ta ca ngợi là tài nữ trong giới thương nghiệp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT