Kết hợp với sự chuẩn bị trước đó của mình, anh đã đoán được những người vừa mới nói là ai.

Ông cụ Mộ Dung có hai con trai và một con gái, ngoài con trai cả Mộ Dung Khánh và con trai thứ hai Mộ Dung Tú, ông còn có một con gái là Mộ Dung Lâm. Mộ Dung Lâm đã kết hôn mấy năm trước, đối phương cũng là một gia đình giàu có, cũng xem như bắt tay với người mạnh.

“Ông nội, cha, chú hai, cô, anh.” Mộ Dung Lan bước vào, chào hỏi từng người trong phòng.

Trong đại sảnh của biệt thự, ông cụ Mộ Dung mặc bộ đồ theo kiểu đời Đường, đang ngồi dựa vào ghế sô pha, còn chú Phú, người họ đã gặp đêm qua cũng đang đứng sau lưng ông ấy, khẽ gật đầu với Đường Tuấn. Còn Mộ Dung Khánh và Mộ Dung Hà đang ngồi đối diện ông cụ.

Ngồi bên trái là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ trông có phần giống với Mộ Dung Khánh, nhưng lại trẻ hơn Mộ Dung Khánh vài tuổi, có lẽ là Mộ Dung Tú.

Bên phải là một người phụ nữ ăn mặc lịch sự và sang trọng, người phụ nữ đeo trang sức quý giá, có đôi môi hơi mỏng. Mặc dù nó được bảo vệ tốt và cũng hơi xinh đẹp, nhưng thật sự rất khó khiến người khác có thiện cảm, bà ấy là Mộ Dung Lâm.

“Dung Lan về rồi đấy à.” Khi Mộ Dung Lâm nhìn thấy Mộ Dung Lan, khuôn mặt trang điểm đậm cố nặn ra một nụ cười, vẫy tay nói: “Mau đến ngồi bên cạnh cô, nghe nói cháu đưa bạn trai về, người đó còn chữa khỏi bệnh ung thư cho ông nội, chắc là chàng trai bên cạnh cháu nhỉ.”

Ánh mắt của Mộ Dung Lâm dừng lại trên người của Đường Tuấn đang đứng bên cạnh Mộ Dung Lan, cười nói: “Cháu là Đường Tuấn đúng không? Cô rất cảm ơn cháu đã chữa khỏi bệnh cho cha cô, nếu không thì cô sợ nhà họ Mộ Dung đã bị người nào đó phá sạch rồi.”

Những lời này của bà ta đúng là rất chân thành, nếu như không phải Đường Tuấn đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Mộ Dung, bà ta và Mộ Dung Tú sẽ không còn cơ hội nào để ngồi đây ra điều kiện với anh trai mình cả.

“Đúng vậy. Đường Tuấn cậu chính là ân nhân của nhà họ Mộ Dung chúng tôi. Chờ sau này khi nào có thời gian rảnh, tôi sẽ uống vài ly với cậu.” Lúc này Mộ Dung Tú cũng nói với vẻ thoải mái, đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy vẻ mặt khó coi của anh cả Mộ Dung Khâu thì trong lòng càng vui sướng hơn.

“Chẳng qua là tôi làm việc nên làm mà thôi.” Đường Tuấn nói, trên gương mặt anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh.

Lời nói của Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tú không hề ảnh hưởng đến anh chút nào. Ngày hôm qua sau khi lần đầu tiên nhập thần, tinh thần và ý chí của anh lại lần nữa được rèn luyện thăng hoa, chuyện bình thường giống vậy rất khó có thể ảnh hưởng đến anh được.

Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tú thấy thế thì liếc nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sau khi sự việc xảy ra tối hôm qua, bọn họ lập tức sai người điều tra Đường Tuấn suốt đêm, biết anh đến từ một thành phố xa lạ, là một bác sĩ đông y không có bối cảnh, gắng gượng được đến bây giờ cũng là nhờ y thuật không tệ.

Hôm nay nhìn thấy cách ăn mặc và dáng vẻ bình thường của Đường Tuấn, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi có hơi khinh thường, cũng không coi anh là nhân vật đáng coi trọng gì cả.

Vừa rồi bọn họ nói những lời kia, nếu đổi thành người cùng tuổi với Đường Tuấn, chỉ sợ là người đó sẽ không biết làm sao, cảm thấy sợ hãi bất an rồi.

Nhưng Đường Tuấn lại không lộ ra chút dáng vẻ không chịu nổi nào, không tự ti cũng không kiêu ngạo khiến bọn họ cảm thấy khó nắm bắt, thậm chí hoài nghi tư liệu điều tra của mình có bị nhầm lẫn hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play