Mộ Dung Khánh còn muốn nói tiếp, lại bị ông cụ trực tiếp ngắt lời nói: “Không nhưng nhị gì hết người nhà họ Nhan đến thì đến, dù sao tôi cũng sẽ không để Tiểu Lan gả cho Nhan Minh.”
“Cha ơi, cha gọi con về để làm gì vậy? Con đang chơi với bạn ở bên ngoài, chẳng lẽ là ông nội đã chết rồi sao?” Đúng lúc này, tiếng nói của Mộ Dung Hà từ bên ngoài phòng bệnh vang lên.
Vừa dứt lời, Mộ Dung Hà đã lập tức bước vào phòng bệnh. Có điều khi ánh mắt anh ta lướt nhanh một vòng quanh phòng, cuối cùng khi tầm mắt nhìn đến trên người ông cụ Mộ Dung, toàn thân anh đột nhiên ngây ra tại chỗ.
Sắc mặt Mộ Dung Hà đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc bốc lên từng cơn từ trên người anh ta, thậm chí trên áo sơ mi trắng đang mặc trên người còn có thể nhìn thấy vài vết son môi, hệt như một cậu ấm ăn chơi bất cần đời. Trong khoảng thời gian ông cụ Mộ Dung nằm viện, cậu ấm của nhà Mộ Dung này vẫn ra ngoài ăn chơi đàng điếm.
“Khốn nạn! Láo xược!” Sắc mặt của Mộ Dung Khánh đột nhiên tái mét, lúc bình thường ông ta nhiều lắm cũng chỉ trách mắng Mộ Dung Hà có hai câu, nhưng hôm nay không chỉ có mặt một người ngoài là Đường Tuấn ở đây, mà hơn hết cha của ông ta cũng đã tỉnh lại.
Mộ Dung Hà giật bắn mình, cũng đã tỉnh rượu hơn nửa phần. Anh ta nặn ra một nụ cười khó coi, la lên với ông cụ Mộ Dung: “Ông, ông nội, ông tỉnh rồi.”
Ông cụ Mô Dung cười nhạt, nói: “Ông già này vẫn còn chưa chết, mà mày đã muốn uống rượu chúc mừng rồi phải không?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Độ Ta2.
Đáp Lại Lời Yêu3.
Tình Yêu Không Trông Thấy4.
Kính - Song Thành=====================================
Mộ Dung Hà đứng sững tại chỗ, cười mỉa nói: “Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu. Vừa lúc công ty có một công vụ cần đàm phán, cháu chỉ là ra ngoài xã giao. Mấy loại chuyện này, cháu cùng chỉ vì thân bất do kỷ mà thôi.”
Mộ Dung Khánh biết hiện tại không phải lúc để trách móc con trai mình, vội vàng giúp anh ta giải thích rõ ràng, nói: “Đúng đó cha, Tiểu Hà hết lòng tận tụy với công ty như thế nào cũng không phải cha không biết mà.”
Ông cụ Mộ Dung nhìn con trai và cháu trai của mình, sắc mặt u ám, không ai biết được rốt cuộc ông ta đang nghĩ những gì. Cuối cùng, ông ta thở dài, xua tay nói: “Thôi bỏ đi. Ta mệt rồi, mấy người đi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà cha...”
Mộ Dung Khánh nhìn sang Đường Tuấn, ông ta không yên tâm khi để Đường Tuấn ở đây cùng ông cụ, lỡ như Đường Tuấn nói một số chuyện không nên nói với ông già đó, vậy thì kế hoạch thừa kế nhà họ Mộ Dung sẽ lập tức hoàn toàn thất bại.
“Đi ra ngoài!” Ông cụ Mộ Dung trực tiếp cắt ngang lời nói của Mộ Dung Khánh, giọng nói đầy sự uy nghiêm.
Mộ Dung Khánh oán hận nhìn Đường Tuấn, cuối cùng vẫn lôi kéo con trai ra ngoài.
Bốp!
“Thằng khốn nạn! Mày có biết mày đã làm ra chuyện gì không hả?” Vừa đi ra ngoài cách phòng bệnh không xa, Mộ Dung Khánh đã thẳng tay tát lên mặt Mộ Dung Hà.
“Cha ơi, cha đánh con làm gì chứ? Con làm sao biết được lão già kia còn có thể tỉnh lại cơ chứ.” Mộ Dung Hà không cam lòng, nói tiếp: “Hơn nữa, con cùng lắm cũng chỉ đi ra ngoài uống rượu với bạn bè mà thôi, có cái gì đáng trách chứ. Chẳng lẽ chỉ vì một ông già sống dai kia, mỗi ngày cả nhà chúng ta đều phải rửa mặt bằng nước mắt à. Hơn nữa, ông nội cũng không thể sống thêm được mấy ngày nữa, sợ ông ta làm gì chứ.”
Mộ Dung Khánh nhìn con trai, trên mặt lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trầm giọng nói: “Mỗi ngày cũng chỉ biết cùng với đám bạn chẳng ra gì kia của con uống rượu cùng gái gú, bình thường cha không muốn trách mắng con về chuyện đấy, nhưng ở thời điểm đặc biệt như lúc này, dù thế nào con cũng phải bớt phóng túng một chút. Hơn nữa, bệnh của ông nội con đã được cái thằng Đường Tuấn chữa khỏi rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT