*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là lần đầu tiên Đường Tuấn sử dụng Hồi Sinh Châm Pháp, hiện tại chỉ hy vọng sẽ có hiệu quả như Lâm Trung Hiệp nói, mặc dù Hồi Sinh Châm Pháp có tác dụng phụ, sau khi châm cứu xong, trong vòng ba ngày sau Đường Tuấn sẽ không thể sử dụng phương pháp dẫn khí qua châm nữa, sẽ có một khoảng thời gian suy yếu. Nhưng bây giờ anh không để ý tới nó nữa.

Trán Đường Tuấn bắt đầu đổ mồ hôi, anh tập trung tinh thần cao độ nên hầu như không nghe được âm thanh nào ở bên ngoài. Trong tầm mắt và cảm giác của anh chỉ có cây kim châm bạc, từng chút từng chút cố định chân khí của ông cụ lại.

Lúc này, Đường Tuấn thậm chí đã quên mất mình là ai, cũng quên đi thân phận của ông cụ, suy nghĩ duy nhất của anh là giúp ông lấy lại hơi thở và chữa lành bệnh tật.

Ầm!

Trong trạng thái này, trong đầu Đường Tuấn dường như đột nhiên có cánh cửa mở ra, phát ra tiếng sấm rền vang.

Với tiếng động lớn này, thần sắc của Đường Tuấn trở nên sáng suốt khác thường, giống như ngọn đèn sáng, xuyên qua bóng tối vô tận. Mặc dù lúc này anh quay lưng lại với Mộ Dung Lan, nhưng anh có thể thấy rõ vẻ hoảng sợ và lo lắng trên gương mặt Mộ Dung Lan. Không chỉ vậy, hắn còn cảm giác được luồng khí trên người của ông cụ Mộ Dung!

Anh chỉ nói với Mộ Dung Lan rằng một người sống được là do có một hơi thở giúp đỡ, khi hơi thở đó tan biến thì người đó sẽ chết ngay lập tức.

Lý thuyết này nghe rất mơ hồ, bởi vì cho dù các vị thần y có giỏi giang đến đâu, cũng không thể chứng minh được sự tồn tại của luồng khí đó, thậm chí còn không thể cảm nhận được nó.

Mà bây giờ, Đường Tuấn thật sự cảm nhận được luồng khí này trên người của ông cụ Mộ Dung.

Ông lão đã đến bờ vực phân tán khí, mà khi Đường Tuấn sử dụng châm pháp Hồi Sinh này, những luồng khí bị phân tán đó dường như được một bàn tay to vô hình tập hợp lại với nhau, chỉ là hơi thở vẫn còn yếu ớt.

“Thì ra đây mới vọng khí chân chi.” Đường Tuấn ngộ ra.

Trước kia, ánh mắt của hắn chỉ có thể phán đoán bệnh tình bằng cách quan sát nước da của con người, đây chỉ là một kỹ năng hạng xoàng. Nhưng bây giờ anh đã có thể quan sát được luồng khí nguyên bản của con người, đây là xét về mặt tinh thần, không thể so sánh hai thứ này với nhau.

Khi một người mắc bệnh, tinh thần của họ sẽ suy yếu, vì vậy nhìn vào thần thái của một người, người ta có thể đại khái biết được người đó có khỏe mạnh hay không.

Đường Tuấn thở ra một cách nặng nề, chân khí trong cơ thể tuôn ra, bảo vệ luồng khí trong người ông lão. Những chân khí khác trong cơ thể ông cụ sẽ vọt lên, chúng cũng mang theo cả cảm giác ớn lạnh, chính nó sẽ giết chết tất cả các tế bào ung thư đã di căn trong cơ thể ông lão!

Trước đây, Đường Tuấn không dám dùng phương thức thô bạo này vì anh không thể bảo vệ được hơi thở của ông lão, nhưng bây giờ anh không còn lo lắng như vậy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play