“Cha, con không có ý đó. Đường Tuấn lần này thực sự đến để xem bệnh cho ông nội. Y thuật của anh ấy rất tốt, hơn nữa…” Mộ Dung Lan vốn muốn nói Đường Tuấn xuất thân từ nhà họ Đường “Y Thánh”, nhưng chợt nhận ra những lời này không thể nói ra, vội vàng dừng lại.

“Hơn nữa cái gì?” Đôi mắt không thiện chí của Mộ Dung Khánh quét qua người Đường Tuấn, nói: “Một tên bác sĩ lang băm không biết chui từ đâu ra mà dám khẳng định tay nghề chữa bệnh của mình rất giỏi”.

Tiết Thành Dân lúc này cũng nói: “Ông Mộ Dung, đừng coi thường anh Đường này, anh ta tự cảm thấy mình rất giỏi, trước đây anh ta còn nói tôi không xứng đáng để so tài y thuật với anh ta đâu.”

“Tôi có thể chữa khỏi bệnh của ông cụ.” Đường Tuấn đứng lên, bình tĩnh nói.

“Ha ha ha!” Tiết Thành Dân sững sờ một lúc, sau đó anh ta cười phá lên, khom cả người xuống, nói tiếp: “Ôi trời, cười chết mất. Anh có biết ông cụ bị bệnh gì không? Là bệnh ung thư giai đoạn cuối! Căn bệnh này được công nhận là bệnh nan y, cho dù là bác sĩ đẳng cấp thế giới, cùng với trang thiết bị y tế tốt nhất còn không dám tin có thể chữa khỏi bệnh ung thư, chứ đừng nói là giai đoạn cuối. Anh còn chưa hiểu rõ vấn đề mà còn dám đến đây nói nhăng nói cuội.”

Mộ Dung Khánh nhíu mày thật sâu, lời nói của Tiết Thành Dân tuy hơi khó nghe nhưng là sự thật, nếu bệnh ung thư dễ điều trị như vậy thì sẽ không coi là bệnh nan y.

“Đừng có ăn nói lung tung!” Mộ Dung Khánh nói: “Tiểu Lan, con nhìn người đàn ông mà con thích đi. Cha nghĩ con nên ngoan ngoãn cưới Nhan Minh đi. Còn đứng đó làm gì? Mau tóm lấy cái tên không biết trời cao đất dày lại cho tôi, đừng để cậu ta vào đây nữa! “

Vài tên vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng bệnh lập tức đi về phía Đường Tuấn với vẻ mặt hung dữ, siết chặt tay.

“Cậu nhóc, đừng có đứng ở đây cản đường. Bác sĩ Tiết đang chữa trị cho cụ Mộ Dung, ở đây không có chuyện của cậu.”

Vài vệ sĩ nói với giọng điệu mỉa mai, tỏ vẻ khinh thường.

Đường Tuấn còn không thèm nhìn đến họ, bàn tay vung lên, một luồng chân khí vô hình bộc phát, đánh bay mấy tên vệ sĩ.

Mấy vệ sĩ hét lên “A!”, không còn sức lực nào để đứng dậy nữa.

“Cậu! Ở bệnh viện mà dám ra tay như vậy!” Mộ Dung Khánh hơi hoảng hốt, lặng lẽ lùi về phía sau một chút.

“Ông là cha của Mộ Dung Lan, tôi sẽ không đánh ông.” Đường Tuấn cười nhẹ.

Khi anh nói, khuôn mặt của anh thay đổi đột ngột. Vốn dĩ anh còn có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của sinh mệnh từ ông cụ Mộ Dung trong phòng bệnh, nhưng hiện tại hơi thở sinh mệnh đó đang nhanh chóng suy tàn, giống như ngọn nến trước gió, có khả năng sẽ chết bất cứ lúc nào!

Ngay tức khắc, anh xoay người đi vào phòng bệnh!

Tiết Thành Dân ngăn Đường Tuấn lại và nói: “Anh không phải là bác sĩ ở viện điều dưỡng Thành Công, nên anh không có quyền vào phòng mà không có sự cho phép của bệnh nhân!”

Dù không tin rằng Đường Tuấn có thể chữa khỏi bệnh ung thư, nhưng anh ta cũng sẽ không bao giờ cho Đường Tuấn thêm một cơ hội nào nữa. Chỉ có anh ta mới có thể chữa khỏi cho ông cụ Mộ Dung, công lao phải thuộc về anh ta!

“Đường Tuấn, sao không đợi một lát. Ông em vừa mới ngủ say.” Mộ Dung Lan cũng thuyết phục.

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không còn thời gian nữa rồi. Nếu chờ nữa thì có khi ông cụ Mộ Dung không thể qua khỏi đêm nay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play