*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông nói xong, lập tức đứng dậy, sau đó đi tới bên cạnh tiếp viên hàng không, hỏi: “Bệnh nhân ở đâu?”
Tiếp viên hàng không là một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú, lúc này trên mặt cô tràn đầy vẻ bối rối, chỉ vào một cô gái đang nằm trên mặt đất, nói: “Chính là cô bé.”
Lúc này Đường Tuấn cũng đi tới bên ngoài đám người, nhìn về phía tiếp viên hàng không vừa chỉ. Chỉ thấy một cô bé khoảng chừng bảy, tám tuổi, dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, vô cùng dễ thương. Thế nhưng, lúc này trên mặt cô bé lại lộ ra vẻ đau đớn, hai mắt nhắm chặt, đôi mày nhíu chặt, cơ thể đang run lên cầm cập, cô bé nôn ra hết các loại thức ăn đủ màu sắc, khiến một mùi hôi thối bốc lên.
Mà ngồi ở bên cạnh cô bé là một người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng và sang trọng. Bà ấy khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mặc dù đã có tuổi nhưng da dẻ lại được chăm sóc vô cùng tốt, bóng loáng nhẵn nhụi giống như một cô gái mới chỉ hai mươi tuổi.
“Bác sĩ, cầu xin anh mau chóng cứu con gái tôi với.” Người phụ nữ nhìn người đàn ông, trong mắt hiện rõ vẻ cầu xin.
Người đàn ông nhìn những thứ bẩn thỉu bị nôn ra trên người cô bé kia, lại còn có mùi lạ khó ngửi, chân mày không khỏi nhíu lại. Nhưng rồi, anh ta vẫn kiềm chế ngồi xổm xuống, cố gắng tránh cho những thứ bẩn thỉu kia vấy bẩn lên bộ âu phục giá trị chừng ba trăm năm mươi triệu trên người, hỏi: “Con gái cô làm sao thế? Trước khi phát bệnh cô bé có biểu hiện gì không?”
Lúc này, người phụ nữ cũng không để ý dáng vẻ đoan trang gì nữa, vội vàng nói: “Vừa rồi con bé vẫn luôn kêu đau bụng, tôi không để ý lắm, thế nhưng không được bao lâu thì con bé bắt đầu nôn mửa, tôi cũng không biết bị làm sao. Bác sĩ, anh nhanh chóng khám xem sao, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi.”
Bác sĩ kia nói: “Chỉ là đau bụng mà thôi.”
Anh ta lấy ra một lọ thuốc trong cái túi bên người, nói: “Đây là thuốc chuyên dùng để chữa trị bệnh đau bụng, cô cho cô bé uống xong sẽ không sao nữa đâu.”
Người phụ nữ nhận lấy thuốc, vẫn có hơi do dự nói: “Nhưng mà bác sĩ, anh còn chưa khám bệnh mà?”
Bác sĩ không kiên nhẫn mà phẩy tay, nói: “Không cần, loại bệnh giống như con gái cô, không biết tôi đã khám bao nhiêu lần rồi, nhắm mắt lại cũng có thể chữa khỏi, nhanh chóng cho cô bé uống thuốc đi, lát nữa sẽ không sao.”
Người phụ nữ xinh đẹp thấy vậy không nghi ngờ gì nữa, chuẩn bị cho con gái mình uống thuốc.
“Hoang đường! Lang băm!” Đường Tuấn nhìn đến đây, không nhịn được nữa buông lời mắng mỏ.
Tên bác sĩ kia chợt quay đầu, nhìn về phía Đường Tuấn hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói anh là đồ lang băm!” Đường Tuấn vô cùng gay gắt nói.
Tên bác sĩ tựa như đang chịu sỉ nhục cực lớn, đứng lên chỉ vào Đường Tuấn mà mắng: “Tôi mới là bác sĩ, cậu lại là cái thứ gì?”
Đường Tuấn nói: “Tôi là một bác sĩ Y học cổ truyền.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT