Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Sau này hẳn là bọn họ không dám làm gì em nữa đâu, còn về học bổng và cơ hội tới tập đoàn Nam Nhật thực tập, đó là thứ mà em đáng được có.”
Dương Lộc bỗng nhiên lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ kiên định, nói: “Em không đến tập đoàn Nam Nhật thực tập nữa.”
“Tại sao?” Đường Tuấn nói. Tập đoàn Nam Nhật xem như là tập đoàn lớn đứng đầu thành phố Vinh, không biết có bao nhiêu người muốn vào đó thực tập, trước đó Dương Lộc mâu thuẫn với đám người Thái Thanh Tú hình như cũng là vì chuyện này, nhưng tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Dương Lộc khẽ cắn môi, không giải thích gì thêm. Vốn dĩ cô đã thông minh, từ cuộc điện thoại vừa rồi của Đường Tuấn và Diệp Nam Nhật, cô đã có thể đoán ra một vài điều, hình như Đường Tuấn cùng tập đoàn Nam Nhật hợp tác không được vui vẻ. Suy đoán như vậy, nên chắc chắn cô sẽ không xin vào tập đoàn Nam Nhật nữa.
“Vậy chuyện thực tập của em phải làm thế nào? Nếu như không đi thực tập thì em không thể tốt nghiệp được.” Đường Tuấn nhìn Dương Lộc nói. Từng học ở Đại học thành phố Vinh một thời gian, Đường Tuấn cũng có một chút hiểu biết về quy định của Đại học Thành phố Vinh. Thực tập ở một công ty tốt có thể ảnh hưởng trực tiếp tới công việc sau này.
“Em sẽ nghĩ cách khác. Tóm lại, em không muốn tới tập đoàn Nam Nhật.” Dương Lộc kiên quyết nói.
Đường Tuấn nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi: “Em có hứng thú đến thực tập ở tập đoàn Ninh Thịnh không?”
“Tập đoàn Ninh Thịnh?” Dương Lộc suy nghĩ một lát, cô là sinh viên của học viện Thương Mại, nên có hiểu biết đối với tất cả các công ty lớn nhỏ trong thành phố. Một lát sau, rốt cuộc cô cũng nhớ ra, nói: “Tập đoàn Ninh Thịnh có hợp tác về thuốc mới của anh đấy sao?”
Đường Tuấn gật đầu, tập đoàn Ninh Thịnh là công ty của nhà Ninh Đình Trung: “Thế nào? Mặc dù tập đoàn Ninh Thịnh không bằng tập đoàn Nam Nhật, thế nhưng triển vọng tương lai cũng rất tốt.”
Dương Lộc gật đầu không chút do dự, nói: “Em muốn đi.”
“Em không cần trả lời câu hỏi của anh gấp như vậy đâu.” Đường Tuấn nói. .
Truyện NgượcDương Lộc vội lắc đầu, nói: “Anh Đường bảo em đi thì em sẽ đi.”
Khóe miệng Đường Tuấn hiện lên nụ cười, nói: “Em không sợ bị anh lừa sao?”
Dương Lộc kiên định nói: “Không đâu, anh Đường giúp em nhiều như vậy, em cũng hy vọng có một ngày có thể giúp anh Đường. Hơn nữa...”
Cô ngẩng đầu, tựa như lấy hết tất cả dũng khí mà nói: “Em cũng hy vọng mình có thể đuổi kịp bước chân của anh Đường, sánh vai bên cạnh anh.”
Đường Tuấn ngẩn ra, không nghĩ tới Dương Lộc lại thông minh như thế, chỉ dựa vào đôi ba lời mà đã đoán được ý nghĩ của mình. Anh nhìn về phía mặt hồ bị gió thổi nổi lên từng đợt sóng lăn tăn, nói: “Học tập thật tốt nhé, có lẽ em thực sự sẽ trở thành người trợ giúp của anh.”
Anh cho Dương Lộc một cơ hội, còn về phần Dương Lộc có thể nắm bắt hay không, vậy thì phải xem chính cô rồi.
“Nổi gió rồi.” Đường Tuấn hơi nheo mắt lại, lẩm bẩm với chính mình.
Đường Tuấn đang ngồi một mình trong đình. Lát nữa, Dương Lộc còn có tiết học nên phải quay về. Dương Lộc cũng lờ mờ đoán được dự định của Đường Tuấn nên cô không dám bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để phát triển bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT