*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bồi thường! Đương nhiên phải bồi thường!” Cậu con trai có bộ dạng hèn hạ nói.

Cậu Liên cười nói: “Hơ hơ. Chúng tôi học tập cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng có chút tình cảm nể nang đi. Nhưng tôi đã bị thương như thế, cũng phải đền tiền thuốc thang và đền bù tổn thất tinh thần. Điều này không quá đáng chứ?”

Đường Tuấn nghiêm túc nói: “Hợp lý! hợp lý! Vậy cô cậu nói thử xem phải đền bao nhiêu?”

Cậu Liên thấy Đường Tuấn thoải mái như vậy, ánh mắt nhìn về phía anh không nhịn được hiện lên ý coi thường. Cậu ta cứ tưởng rằng người Dương Lộc gọi đến là một người cứng rắn lắm cơ, không ngờ rằng lại là một “quả hồng mềm” đang đợi mặc cậu ta nắn bóp. Chơi như thế thật sự chẳng thú vị gì.

“Không nhiều, nể tình là bạn học, 1 tỷ 750 triệu đi.” Cậu Liên nói: “Thật lòng mà nói, chút tiền này đến dùng để tôi tiêu vặt hằng ngày cũng không đủ. Thế nào?”

“1 tỷ 750 triệu?” Dương Lộc kinh ngạc la lên: “Cậu chẳng qua chỉ là rách chút da, làm sao lại đòi đến 1 tỷ 750 triệu! Các cậu làm vậy là lừa gạt!”

Cậu Liên cười lạnh, nói: “Hơ hơ. 1 tỷ 750 triệu, không nói nhiều. Anh đưa tiền, chúng ta kết thúc chuyện này ở đây. Bằng không làm loạn đến tai lãnh đạo của trường, cô không được yên đâu.”

“Đúng vậy. Nhà Cậu Liên người ta là kênh tiêu thụ Thuốc Thần Thông và Bột Tuyết Cơ đấy, đến lúc đó tiền kiếm ra được không biết gấp bao nhiêu nhiêu lần số tiền mà cả đời mấy người từng nhìn thấy đâu. Lấy chút tiền này của mấy người, mấy người còn phải thắp hương mà tạ ơn phật đấy.” Cậu trai có bộ dạng hèn hạ bênh vực cậu Liên nói. Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu ta, giống như là nhà họ Liên giàu có thật rồi, cậu ta cũng sẽ được thơm lây vậy.”

Đường Tuấn nghe đến đây, chân mày vô thức nhếch lên. Anh có được nghe từ Diệp Nam Nhật mấy chuyện về công ty cung cấp kênh tiêu thụ Thuốc Thần Thông và Bột Tuyết Cơ, nhưng chưa hề nghe thấy nhà họ Liên. Trong lòng không khỏi có chút suy đoán.

“Đúng thật là không nhiều.” Đường Tuấn nói lời này, móc từ trong túi ra tấm thẻ ngân hàng, nói: “Trong đây có đúng 1 tỷ 750 triệu. Xem như là bồi thường cho cậu.”

Cậu Liên ngớ ra, nhận lấy tấm thẻ, sau đó chán ghét vứt tấm thẻ ngân hàng xuống đất, nói: “Mẹ nó. Anh nói trong thẻ có 1 tỷ 750 triệu là có 1 tỷ 750 triệu hả, ông đây cần tiền mặt!”

Đường Tuấn chau mày, nói: “Vậy cậu đợi một chút.”

Móc điện thoại ra, Đường Tuấn gọi cho Diệp Nam Nhật.

“Đường Tuấn, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Diệp Nam Nhật vang lên trong điện thoại.

Đường Tuấn nhìn Cậu Liên một cái, nói: “Chú Diệp, về chuyện hỗ trợ kinh doanh kênh tiêu thụ Thuốc Thần Thông và Bột Tuyết Cơ, cháu có chút chuyện muốn hỏi chú.”

Diệp Nam Nhật khựng lại, giọng nói trở nên có chút không tự nhiên: “Sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play