*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy được. Đúng lúc tôi có người bạn, thời gian trước cánh tay bị bỏng.” Tề Hưng cười lạnh, vẫy tay với cô gái mặc váy đằng sau: “Ý Ý, cô đi lên đây.”
Xem bộ dạng cô gái kia hẳn là khoảng hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, cơ thể co rúm lại, dường như hơi sợ người. Cô gái đi đến trước mặt Tề Hưng, Tề Hưng chỉ vào cánh tay phải của cô gái, nói: “Đây là chỗ cô ta bị bỏng.”
Lúc này mọi người mới phát hiện, trên cánh tay của cô gái có một mảnh da thịt đỏ bừng, phần da thịt trên đó hơi thối nát, có thể thấy mạch máu nhỏ bé bên trong.
“Dựa theo lời anh nói, bột Tuyết Cơ hẳn là có công dụng trị bỏng chứ?” Tề Hưng nói.
“Đó là đương nhiên.” Diệp Thanh Phương kiêu ngạo nói, giống như bột Tuyết Cơ là tự tay anh ta làm ra vậy. Anh ta tiếp nhận một bình nhỏ bột Tuyết Cơ từ trong tay nhân viên bên cạnh, đi đến trước mặt cô gái tên Ý Ý đó, ôn nhu nói: “Cô nhịn một chút, nhanh thôi sẽ không có chuyện gì nữa.”
Ý Ý hơi sợ sệt gật đầu.
Diệp Thanh Phương lúc này mới từng chút từng chút đổ bột Tuyết Cơ trong bình lên chỗ làn da bị bỏng kia của Ý Ý.
“Shhhh.” Y Y hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Thanh Phương cũng hơi khẩn trương nhìn chằm chằm miệng vết thương.
Mười phút trôi qua.
Miệng vết thương của Ý Ý không những không hấp thu bột Tuyết Cơ, ngược lại trên mặt cô ta lại lộ ra vẻ thống khổ, trên trán mồ hôi lạnh liên tục đổ ra. Cái loại biểu tình này không phải giả bộ, người ở đây đều có thể nhìn ra cô gái đang chịu đựng đau đớn.
Mọi người trong hội trường sau khi nhìn thấy một màn này, đều nhíu mày, trong mắt lộ hoài nghi nhìn Diệp Thanh Phương. Hay là tập đoàn Nam Nhật thật sự bán thuốc giả? Bột Tuyết Cơ này chỉ là thứ bọn họ dùng để lừa tiền?
“Không thể nào! Không thể nào như vậy!” Trên mặt Diệp Thanh Phương lộ ra vẻ kinh hoảng, nói: “Tôi đã thử nghiệm qua rất nhiều lần. Bột Tuyết Cơ rõ ràng có hiệu quả với vết bỏng, sao có thể như thế này?”
Tề Hưng cười lạnh: “Sao có thể như vậy?”
Anh ta nhìn quanh một vòng, nói: “Các vị hiện giờ đã nhìn rõ chưa, tập đoàn Nam Nhật căn bản là đang bán thuốc giả! Tôi nghĩ hội nghị phát hành hôm nay không cần tiến hành tiếp nữa.”
Vừa dứt lời, toàn hội trường lập tức trở nên yên lặng.
“Anh Diệp, mời anh theo chúng tôi một chuyến để điều tra chuyện này.” Mấy nhân viên của Cục Quản lý Dược phẩm nói.
Diệp Thanh Phương lại không giữ được bình tĩnh, nhớn nha nhớn nhác nói: “Tề Hưng! Chắc chắn là do Tề Hưng giở trò quỷ!”
Những người xung quanh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT