Bà Độc cười lạnh, nói: “Đương nhiên rồi. Nếu như không dùng phương pháp đặc biệt thì cho dù tốn hơn một trăm năm nữa cũng đừng mơ tưởng tiểu quỷ kia có thể thăng cấp tông sư được nếu chỉ dựa vào chút trí tuệ đấy.”

Trên mặt bà ta bỗng nhiên lộ ra vẻ oán hận sâu sắc, nói: “Tiểu quỷ Đằng Thiên kia trời sinh khuyết thiếu kinh mạch, căn bản không thể dung nạp được chân khí. Năm đó bố anh ta là Đằng Vũ Vân nhớ tới một phương pháp ác độc trong sách cổ của dân tộc Mèo, vì để bù đắp khuyết điểm này cho con trai mình mà ông ta dám dùng não tủy của người sống để nuôi cổ trùng.”

“Năm ấy bố của Tiểu Nam phát hiện ra bí mật của ông ta nên đã lập tức ra tay trừng phạt bắt ông ta dừng hành vi ác độc này lại, nhưng sau này, sau khi bố mẹ Tiểu Nam mất tích, Đằng Vũ Vân không còn kiêng nể gì nữa! Lúc bà rời khỏi dân tộc Mèo, nghe nói ông ta đã dùng não tủy của năm mươi người để nuôi cổ trùng, trong đó có mấy người còn là đời sau của dân tộc Mèo nữa. Vì con trai của mình, ông ta cũng không thèm để ý đến cả tương lai của dân tộc Mèo nữa rồi!”

Đường Tuấn nghe thấy vậy, da đầu lập tức tê dại, khí lạnh lan tràn từ dưới chân lên đến đỉnh đầu.

Việt Nam có một món ăn khá đáng sợ, đó là ăn sống óc khỉ. Nghe tên món ăn này đã thấy cực kỳ tàn nhẫn rồi, lột óc ra lúc con khỉ còn chưa chết, sau đó dùng dầu ăn rưới lên.

Đằng Vũ Vân dùng phương pháp nuôi dưỡng cổ trùng này cơ hồ không khác gì ăn sống óc khỉ cả, có thể nói còn tàn nhẫn hơn cả ăn sống óc khỉ!

“Khuyết thiếu kinh mạch ư? Đây là bệnh bẩm sinh đã có rồi, dựa vào cổ trùng làm sao có thể bù đắp được?” Đường Tuấn hỏi.

Xuất thân từ gia đình theo nghề Trung y, anh hiểu rõ bài bản hơn so với người bình thường về kinh mạch trên cơ thể người, kinh mạch là do trời ban tặng, làm sao có thể giống như trong tiểu thuyết viết tùy tiện tìm cách nào đó là có thể bổ sung được.

Bà Độc lắc đầu, nói: “Bà cũng không hiểu. Nhưng Đằng Vũ Vân quả thật đã làm được.”

Bà cười khẩy nói: “Thật buồn cười. Những người không rõ chân tướng bên ngoài kia còn tưởng rằng tiểu quỷ võ đạo Đằng Thiên có thiên phú kinh người như thế nào, lại không biết anh ta đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào mới được như bây giờ. Nhưng những chuyện làm tổn hại đạo đức này cũng chỉ có bố con nhà họ Đằng bọn họ mới làm được thôi. Khà khà, bây giờ nhìn lại thật đúng là hợp với câu nói cổ kia, không phải là không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi!”

“Ban đầu nếu không phải bà và Tiểu Nam chạy trốn nhanh, chỉ sợ ngay cả Tiểu Nam cũng bị bố con nhà họ Đằng bọn họ bắt đi cho cổ trùng ăn rồi! Bây giờ quả báo cuối cùng cũng đến, coi như là nhà họ Đằng bọn họ tự chuốc lấy diệt vong, tốt nhất là để cho lão quỷ Đằng Vũ Vân kia không còn đời sau nữa đi!” Bà Độc âm trầm nói.

Đường Tuấn thở phào một hơi, anh không biết phương pháp này không tổn hại đến đạo đức hay không, nhưng anh có thể đoán được dựa vào phương pháp này để thăng chức tông sư cảnh thì tuyệt đối để lại di chứng rất lớn.

Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến thiếu chủ dân tộc Mèo Đằng Thiên đột ngột phát bệnh.

“Đây hẳn là tin tốt với các người, ít nhất trong khoảng thời gian kế tiếp, người của dân tộc Mèo sẽ không tới tìm các người gây phiền toái nữa.” Đường Tuấn nói.

Bà Độc lại lắc đầu, nói: “Chưa thể nói trước được. Cháu không biết tuy rằng đức hạnh của lão quỷ Đằng Vũ Vân kia không được tốt lắm, nhưng một thân võ công cùng cổ thuật quả thật đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa rồi. Khi bố của Tiểu Nam còn ở đây cũng không dám nói chắc sẽ thắng được ông ta. Khi đó bố của Tiểu Nam đã là tông sư cảnh giới đỉnh phong rồi.”

Trong lòng Đường Tuấn hơi kinh hãi, theo lời của bà Độc thì chẳng phải nói Đằng Vũ Vân đã lên đến gần cao thủ cảnh giới Thần Hải rồi sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play