*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu là bình thường, Đường Tuấn có thể kịp thời kéo Thẩm Ngọc Nhu, nhưng giờ trên người anh treo mười mấy cái túi, hành động bị hạn chế nên cũng chẳng làm gì được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc Nhu va vào một cô gái trang điểm lòe loẹt diêm dúa.

“Ôi, đau chết tôi rồi, cái cô này không có mắt à?” Cô gái trang điểm đậm bị đụng vào lập tức mắng.

Lúc này Thẩm Ngọc Nhu mới biết mình va phải người ta, cô ấy vừa đưa tay muốn kéo cô gái trang điểm đậm vừa áy náy nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi.”

Nhưng ai ngờ cô gái đó không chỉ không nhận lời xin lỗi mà ngược lại còn đánh vào mu bàn tay Thẩm Ngọc Nhu một cái. “Chát” một tiếng, mu bàn tay Thẩm Ngọc Nhu lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ tươi.

“Mẹ nó, cô có biết tôi là ai không, ngay cả tôi mà cũng dám đụng vào, nói một câu thật xin lỗi là xong à?” Cô gái trang điểm đậm tự đứng lên rồi chỉ vào Thẩm Ngọc Nhu quát. Loại thái độ ngang ngược này cực kỳ giống phụ nữ chua ngoa. Sau đó cô ta chỉ vào quần áo trang sức trên người mình rồi nói: “Cô biết một bộ quần áo của tôi giá bao nhiêu không, nếu đụng hư thì bán cô cũng không đền nổi đâu.”

Thẩm Ngọc Nhu hoảng hốt, cô ấy lập tức đứng tại chỗ không biết nên làm gì. Hơn nữa trên mu bàn tay đau đớn, làm cô suýt nữa khóc thành tiếng.

Lúc này Đường Tuấn vội vàng đi trước, cho Thẩm Ngọc Nhu một ánh mắt an tâm rồi nói với cô gái trang điểm đậm: “Xin lỗi, vừa rồi bạn tôi vô tình làm cô ngã, nếu quả thật làm hư thứ gì của cô, chúng tôi bồi thường theo giá là được. Nhưng cô không nên đánh người.”

Cô gái trang điểm đậm nghe vậy, ngược lại liếc xéo Đường Tuấn cười khẩy nói: “Ôi, giờ ngược lại trở thành tôi không đúng, các người đụng vào người ta còn cãi hả! Anh đừng tưởng nhiều người thì tôi sẽ sợ anh đấy.”

Nói xong, cô ta hết lên với người phía sau: “Anh Đào, nếu anh không mau lại đây thì em bị đánh chết mất.”

Đường Tuấn khẽ nhíu mày, quả thật cô gái này không thể nói lý. Vừa rồi anh thấy rất rõ ràng, tuy rằng trước đó Thẩm Ngọc Nhu có sai, nhưng nếu cô gái trang điểm đậm này không luôn cắm đầu chơi di động, hoàn toàn sẽ không xảy ra chuyện đụng vào nhau.

Cộp cộp!

Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó hai người đàn ông trung niên tới bên cạnh cô gái trang điểm đậm. Một người bụng phệ trong đó mang một cặp kính gọng vàng, chỉ là gương mặt kia quá mập, không những không làm cho ông ta có được loại khí chất nho nhã, ngược lại còn có vẻ chẳng ra cái gì. Mà một người đàn ông khác có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều, một gương mặt chữ điền trông không giận mà tự uy, khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức rất lớn.

“Sao lại thế này?” Người đàn ông mạnh mẽ trầm giọng hỏi.

Cô gái trang điểm đậm nhìn thấy có người tới, lập tức thay đổi biểu cảm, toàn bộ thân mình dán trên người người đàn ông mạnh mẽ làm nũng: “Anh Đào, hai người này đụng phải em, không những không xin lỗi mà còn ỷ nhiều người hơn ức hiếp em. Anh phải làm chủ cho người ta đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play