Đường Tuấn đang ngồi ẩn tu trong Hiệp hội y học cổ truyền. Tâm trí anh chìm đắm vào trong cơ thể, cố gắng sử dụng đan hoàn thần bí để phá giả quỷ thuật Ma Phong Đạo nhưng vô ích. Không chỉ vậy, đan hoàn thần bí còn một lần nữa xuất hiện sự thay đổi kỳ lạ.
Lần này nó trở nên mạnh mẽ hơn.
Giọng của Trương Tĩnh Hoà truyền ra từ đan hoàn thần bí: "Ha ha ha. Tôi không ngờ anh lại có một bảo vật như vậy, nhưng đáng tiếc vì cuối cùng tôi lại là người được lợi."
"Đường Tuấn, anh hoàn toàn không ngờ tới đúng không."
Sắc mặt Đường Tuấn đột nhiên thay đổi, chuyện như vậy trước đây cũng từng xảy ra. Nhưng khi đó, anh đã sử dụng sức mạnh bản nguyên để giải quyết.
Khi anh muốn sử dụng sức mạnh bản nguyên để xóa bỏ những tàn niệm của Trương Tĩnh Hoà thì phát hiện rằng mình không thể làm được.
Dường như tàn niệm của Trương Tĩnh Hoà được kết hợp chặt chẽ với đan hoàn thần bí, trừ khi anh không cần đan hoàn thần bí.
Đường Tuấn cau mày thật chặt thành, giọng nói ngày càng kiêu ngạo của Trương Tĩnh Hoà vang lên trong đan hoàn thần bí. Anh càng ngày càng cảm thấy có lẽ đan hoàn thần bí là một vật chẳng lành.
Lúc này, Đường Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía không gian bên ngoài Trái Đất.
Bóng dáng của anh ngay lập tức biến mất.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen trắng chậm rãi đi tới, vẻ mặt thản nhiên như thể mọi thứ trên thế gian đều không còn ý nghĩa gì đối với mình.
"Ngự Tôn Giả."
Trên Mặt Trăng, Nguyệt Nga Tiên Tử đột nhiên xuất hiện.
Một người luôn bình tĩnh như cô ta bỗng nhiên trở nên tức giận và gầm lên như một con sư tử cái lộ diện.
Nhưng rất đáng tiếc, cô ta không thể rời khỏi Mặt Trăng nên chỉ có thể phát ra một tiếng gầm bất lực.
"Thật là ồn ào."
Ngự Tôn Giả nhướng mày, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay.
Nguyệt Nga Tiên Tử được đưa vào sâu trong Mặt Trăng, khi xuất hiện trở lại thì tàn niệm của cơ thể trở nên trong suốt hơn rất nhiều. Đường Tuấn bay đến vùng của Mặt Trăng và đối đầu với Ngự Tôn Giả.
Ngự Tôn Giả chế nhạo nói: “Dựa vào cậu cũng không thể ngăn cản được tôi. Hơn nữa, cậu cũng đã trúng quỷ thuật Ma Phong Đạo!"
Ông ta lại vỗ lòng bàn tay.
Đường Tuấn đã từ bên ngoài không gian bị đập vào nơi sâu của Mặt Trăng va phải một cái hố khổng lồ.
Anh từ trong cái hố khổng lồ nhếch nhác đi ra, kinh ngạc nhìn Ngự Tôn Giả. Trước mặt Ngự Tôn Giả, anh giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
"Hừ. Một di dân của Thiên Khí Chi Địa suýt chút nữa đã phá hỏng kế hoạch của tôi."
Ngự Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, lại vỗ lòng bàn tay.
Ầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT