“Phong Ma, nơi này không phải là nơi Cổ Ma tộc các người nên đến.”

Bình Tam Tiếu thản nhiên nói.

Đồng thời ông ta thầm liên lạc với người phụ trách phòng ngự bên ngoài.

Phong Ma cười nói: “Bác sĩ Bình, ông đừng uổng phí sức lực nữa, hôm nay không ai đến cứu các người đâu.

Muốn trách, thì chỉ có thể trách các người xen quá nhiều vào việc của người khác.”

Bình Tam Tiếu nói: “Ma huyết chú là Cổ Ma tộc các người tạo ra sao?”

Phong Ma nói: “Phải, mà cũng không phải.

Chỉ có thể nói các người không nên quản chuyện này.”

Ánh mắt ông ta hơi nheo lại, lộ ra loại thần thái cực kỳ hưởng thụ, nói: “Mặc dù ma huyết chú là một loại chú thuật, nhưng có thể thông qua giết chóc đạt được sức mạnh mạnh mẽ, trên đời còn có chuyện gì khiến người ta khoái hơn chuyện này chứ?”

Lúc nói chuyện, một luồng máu mang lóe lên trong mắt ông ta rồi biến mất.

Bình Tam Tiếu ngạc nhiên nói: “Phong Ma, ông cũng trúng ma huyết chú.”

Phong Ma ngạo nghễ nói: “Cái này thì có gì phải ngạc nhiên.

Phế vật mới bị ma huyết chú khống chế, mà tôi, lại có thể khống chế ma huyết chú.”

Bình Tam Tiếu nói: “Ông nói ra lời này, là đã từng bị ma huyết chú khống chế rồi.”

Trái tim ông ta chìm xuống.

Ông ta phát ra tín hiệu cứu viện nhưng không ai trả lời.

Phong Ma hừ lạnh một tiếng, nói: “Không muốn nói nhảm nhiều với ông, hôm nay tất phải chết.

Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của nhóm bác sĩ các người.”

Ông ta vung tay lên, binh lính Cổ Ma tộc phía sau đã sớm chờ phát động lập tức hướng về phía đám người Bình Tam Tiếu.

Một tay Bình Tam Tiếu giữ chặt Đường Tuấn, bảo vệ anh ở phía sau, truyền âm nói: “Đường Tuấn, cậu đã biết phương pháp phá giải ma huyết chú.

Đợi lát nữa mấy người chúng tôi liều chết mở ra một thông đạo, cậu hãy nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Nhất định phải ngăn cản Cổ Ma tộc khuếch tán ma huyết chú.”

Bên cạnh Bình Tam Tiếu, mấy bác sĩ khác cũng lần lượt gật đầu.

Vị trí bọn họ đứng vừa hay bảo vệ Đường Tuấn.

“Giết.”

Không biết ai rống một tiếng, mấy bác sĩ xông lên, bắt đầu chiến đấu với binh lính Cổ Ma tộc.

Chỉ là thực lực chênh lệch quá lớn, chưa đến mấy chiêu thì mấy bác sĩ đều đã bị thương.

Mặc dù vậy, vẫn không có bác sĩ nào lùi lại.

“Có chút chí khí, chỉ là chút thực lực này kém quá.”

Phong Ma cười mỉa một tiếng, bắt đầu đi về phía mấy người Bình Tam Tiếu.

Ông ta đi rất chậm, như thể rất nhàn rỗi.

Có bác sĩ có vẻ mặt hung ác, thúc giục đạo khí thần binh trong tay xông về phía Phong Ma.

Phong Ma lộ vẻ mặt khinh thường, vung tay lên, bác sĩ đó lập tức hộc máu bay ngược ra ngoài, trọng thương ngã xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play