*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi muốn gặp chủ tịch của các cô.” Đường Tuấn nói với cô lễ tân của tập đoàn Phượng Hoàng.

Cô lễ tân nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Xin hỏi, ngài có lịch hẹn trước không?”

Đường Tuấn lắc đầu.

Cô lễ tân thu lại vẻ cười, lạnh lùng nói: “Vô cùng xin lỗi ngài, nếu ngài không hẹn trước, mời ngài rời khỏi đây. Chủ tịch của chúng tôi bộn bề công việc, không có thời gian tiếp đãi những người nhàn rỗi.”

Lúc này, thang máy đột nhiên mở ra, cô lễ tân nhìn thấy người kia, liền nở một nụ cười rạng rỡ: “Chủ tịch.”

Đường Tuấn và Ninh Đình Trung quay đầu, thấy một nhóm người giống như nhân viên anh ninh vây quanh một nam thanh niên khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi bước vào công ty. Người thanh niên có vóc dáng gầy gò, gò má hơi nhô ra, khuôn mặt mang theo vẻ ngạo mạn, coi trời bằng vung. Khi cậu ta bước đi, đầu hơi ngẩng lên, cao cao tại thượng. Người này chính là Kha Kiện Hưng, chủ tịch kiêm tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Phượng Hoàng.

“Tiểu Trịnh, hai người là ai vậy? Hiện tại công ty đang ở thời điểm quan trọng, cô không thể để cho mấy người nhàn tạp tuỳ tiện vào đây được.” Kha Kiện Hưng trầm giọng nói.

Cô lễ tân vừa định trả lời, Đường Tuấn đã đi về phía Kha Kiện Hưng.

“Này, chàng trai này, cậu muốn làm gì?” Mấy người vệ sĩ thấy vậy, liền muốn đưa tay ra chặn Đường Tuấn lại. Bọn họ vươn tay định nắm lấy bả vai Đường Tuấn, nhưng chỉ thấy Đường Tuấn nhún vai một cái, một âm công truyền ra, ngược lại khiến cho bàn tay của mấy nhân viên an ninh đau đớn, bọn họ vô thức rụt tay lại.

“Anh là Kha Kiện Hưng?” Đường Tuấn nhìn Kha Kiện Hưng.

Trong mắt Kha Kiện Hưng loé lên tia hoảng loạn, nhưng cậu ta nhanh chóng giả vờ bình tĩnh, nói: “Không sai, là tôi. Anh là ai?”

Đường Tuấn lắc đầu, trong mắt có chút khó hiểu, Kha Kiện Hưng chỉ là một người bình thường, ngay cả nội công còn không có, dựa vào một kẻ hèn nhát như anh ta sao có thể lật đổ tập đoàn Phượng Hoàng và nhà họ Âu Dương. Chắc chắn có ẩn tình gì đó trong này.

“Này, anh kia, tôi đang hỏi anh đấy. Anh trả lời ngay cho tôi.” Kha Kiện Hưng thấy bộ dạng không để cậu ta vào mắt của Đường Tuấn, trong lòng cậu ta không khỏi cảm thấy tức giận.

“Đúng lúc. Tôi cũng có lời muốn hỏi anh, chúng ta nói chuyện đi.” Đường Tuấn khẽ cười, vươn tay ra, rồi túm lấy bả vai Kha Kiện Hưng.

Kha Kiện Hưng muốn vùng vẫy, nhưng đột nhiên một cơn đau như kim châm muối xát từ bả vai truyền đến, sắc mặt anh ta bỗng trở nên tái nhợt.

“Anh!” Kha Kiện Hưng nghiến răng. Nhưng khi cậu ta thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường Tuấn, bèn không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

“Hiện tại không biết chủ tịch Kha có thời gian không? Chúng ta nói chuyện nhé?” Đường Tuấn lãnh đạm nói. Nhưng trong lòng anh vẫn có chút tò mò, người bình thường gặp phải tình huống này đã sớm gọi người cứu rồi, nhưng biểu hiện của Kha Kiện Hưng có phần quá bình tĩnh. Lẽ nào anh ta đã biết Đường Tuấn sẽ đến tìm anh ta?

Kha Kiện Hưng gật

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play