*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Trùng bị sức mạnh của Viên Nhân Phi chấn động đến hộc ra ngụm máu tươi, cơ thể rơi xuống phía dưới như thiên thạch.
Cơ thể anh ta nổ tung, một bãi sương máu tràn ngập bên ngoài cơ thể anh ta, mơ hồ có thể thấy được xương cốt trong cơ thể của Vương Trùng đều đã xuất hiện vết nứt.
Thật sự vô cùng thê thảm.
Lúc này, bao gồm cả Vũ Vô Thương trong các thành viên của tiểu đội Sát Thần đều hít lấy một ngụm khí lạnh, khiếp sợ với thực lực của Viên Nhân Phi, đồng thời cũng kính nể sự hung hãn của Vương Trùng.
Thân là một thành viên của tiểu đội Sát Thần, Vương Trùng dám liều mạng như vậy trong chiến đấu có thể khiến cho bọn họ cảm giác được sự an toàn mãnh liệt.
"Vương Trùng, anh thua rồi."
Viên Nhân Phi thu tay về, đứng ngạo nghễ ở trên không trung.
Các thành viên khác của tiểu đội Sát Thần cũng quan tâm nói: "Vương Trùng, cứ như vậy đi. Tiếp tục chiến đấu nữa cũng chỉ ảnh hưởng đến tương lai tu hành của anh thôi. Thắng thua nhất thời không có là gì cả."
Viên Nhân Phi gật đầu, thở dài một hơi nói: "Vương Trùng, anh thật sự đã khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa đấy. Dựa vào sự tàn nhẫn của anh thì chưa tới mười năm nữa cũng không có cơ hội đánh một trận với tôi."
Ngày xưa anh ta đã từng đánh với Vương Trùng, nhưng Vương Trùng khi đó trong mắt anh ta chỉ là một tên nhóc lỗ mãng tự tin mù quáng.
Mà Vương Trùng của bây giờ tuy rằng ngông cuồng nhưng có ý chiến đấu ngút trời, khiến anh ta không thể coi thường.
Vương Trùng ngưng cơ thể lại, anh ta rũ đầu xuống cho nên không ai phát hiện hai tròng mắt của anh ta đã đỏ tươi một mảng.
Lúc này, trong lòng của anh ta chỉ còn lại âm thanh tràn đầy chấp niệm: "Đường Tuấn có thể đánh bại Thôi Đoan, tôi cũng nhất định có thể đánh bại Viên Nhân Phi!"
Để đạt được mục đích này, anh ta có thể bỏ qua tất cả! Trong nháy mắt này, một tia lí trí vốn đã khôi phục sau sự thống khổ đã bị tâm tình hung ác càng thêm mãnh liệt đánh đổ thêm lần nữa.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Viên Nhân Phi, trong đôi mắt của anh ta bắn ra hai đạo huyết quang! Huyết quang hoá thành thực chất bắn ra rất xa rồi mới tiêu tán.
"Viên Nhân Phi, tôi còn chưa thua đâu!"
Vương Trùng gầm nhẹ một tiếng, không hề để ý tới thương thế trên người mà xông tới thêm lần nữa.
"Đây."
Đám người Vũ Vô Thương nhìn thấy cảnh tượng này thì cùng lúc sửng sốt trong chốc lát.
Bọn họ nhìn Vương Trùng đang xông lên phía trên, từ đáy lòng bỗng nhiên có một loại ảo giác, dường như đã thấy được hình ảnh con mãng xà chín đầu bị chém hết tám cái kia! Nhưng cái ảo giác này chỉ tồn tại trong nháy mắt, bọn họ không cách nào xác định được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT