Lúc này, Đường Tuấn đang nói chuyện phiếm với Khương Nghi.

Ánh mắt Khương Nghi lâp lóe, nói: "Bác sĩ Đường, nếu không tôi nói với cha một chút, bảo ông ấy đưa cho anh một danh ngạch thí luyện cung Hỗn Nguyên khác?”

Đường Tuấn lắc đầu, anh đang chuẩn bị tiếp lời thì giọng Lâm Giang Tiên vang lên trong đầu: "Đường Tuấn, cậu lại đây về phía tôi một chút.”

Lâm Giang Tiên trong đại sảnh lộ ra vẻ cười khổ, khuỷu tay con bé này quẹo ra ngoài.

"Rốt cuộc Lâm Giang Tiên muốn đưa danh ngạch này cho ai?"

Trong đại sảnh, đám người Mạnh Thiển đều suy đoán trong lòng.

Khi một người từ ngoài đại sảnh đi vào, sắc mặt Mạnh Thiển đột nhiên biến đổi, anh ta quát: "Đường Tuấn, anh tới đây làm gì?”

Trong lòng anh ta bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Đường Tuấn giật mình một chút, anh cũng không ngờ sẽ gặp Mạnh Thiển ở chỗ này.

Nhưng anh không để ý tới Mạnh Thiển nữa, mà đi vào trong đại sảnh.

"Không ngờ cậu cũng quen anh ta."

Lâm Giang Tiên cười nói.

Đường Tuấn khẽ gật đầu.

Trong tay Lâm Giang Tiên xuất hiện một nhóm ánh sáng, trong nhóm ánh sáng tản ra một luồng khí tức thần bí.

Sắc mặt Mạnh Thiển khẽ thay đổi, anh ta vội vàng nói: "Lâm Giang Tiên tiền bối, ông không phải là muốn đưa danh ngạch thí luyện của cung Hỗn Nguyên cho anh ta chứ?”

Lâm Giang Tiên nắm nhóm ánh sáng, nói: "Có cái gì không thể sao?”

Mạnh Thiển cười lạnh một tiếng, nói: "Tiền bối có biết anh ta là ai không?

Anh ta là bác sĩ chỉ đạo quân Diệt Ma bị nghĩa phụ tôi giáng chức.

Giống như vứt rác, bị quân Diệt Ma tôi vứt bỏ.

Nếu như đây là thanh niên tuấn kiệt trong miệng tiền bối, thì tôi không thể không hoài nghi ánh mắt của tiền bối.

Nếu như tiền bối không tin, có thể hỏi anh ta.”

Anh ta khiêu khích nhìn Đường Tuấn.

Lâm Giang Tiên nhìn về phía Đường Tuấn, nói: "Là như vậy sao?”

Đường Tuấn gật đầu.

Mạnh Thiển đắc ý nói: "Tiền bối tôi nói không sai chứ.

Nếu ông thực sự muốn đưa cho anh ta một danh ngạch, nó thực sự là một sự lãng phí lớn.

Tuy rằng có chút khoe khoang, nhưng tôi cảm thấy tiền bối vẫn nên đưa danh ngạch cho tôi là thích hợp nhất.”

Người trong đại sảnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thì ra là bác sĩ chỉ đạo bị quân Diệt Ma giáng chức, nên thực lực không mạnh lắm, đích thực không có tư cách được danh ngạch thí luyện cung Hỗn Nguyên.

Chỉ là một đứa con bị bỏ rơi mà thôi.

Mạnh Thiển nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho mọi người trong đại sảnh có ấn tượng như vậy với Đường Tuấn.

Đợi sau khi nhìn thấy ánh mắt của những người khác nhìn Đường Tuấn mang theo một tia khinh bỉ, Mạnh Thiển đắc ý cười, khoát tay áo, nói: "Đường Tuấn, bây giờ anh có thể đi ra ngoài, đừng chướng mắt ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play