Ai biết Đường Tuấn lại đi trước cô ta một bước, dưới ánh mắt khiếp sợ của cô ta, cậu ấm kia và Đường Tuấn đã khoác vai nhau, dáng vẻ quen thuộc đó tuyệt đối không phải là quan hệ bình thường. Bàn chân cô ta vừa mới bước ra bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, một bụng lời nói đã chuẩn bị ngay cả cơ hội để phát huy cũng không có.

Cậu ấm này tất nhiên chính là Ninh Đình Trung.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Đường Tuấn hỏi Ninh Đình Trung.

Ninh Đình Trung nhíu mày liếc Thái Thanh Tú ở sau lưng Đường Tuấn, nói: “Đó là bạn cậu?”

Đường Tuấn liếc cô ta một cái, nói: “Không quen biết.”

“Ừm, vậy thì đi thôi, lên xe nói chuyện.” Ninh Đình Trung nói.

Cho đến khi chiếc Maserati lướt nhanh đi, Thái Thanh Tú mới phục hồi tinh thần lại, chẳng qua là sắc mặt có chút khó coi. Vừa rồi cuộc đối thoại của Đường Tuấn và Ninh Đình Trung truyền vào trong tai cô ta không sót một chữ. Dáng vẻ tuỳ ý của Đường Tuấn như hoàn toàn không xem cô ta ra gì khiến hai má cô ta nóng bừng lên. Hoá ra từ đầu tới cuối đều là cô ta làm trò cười, người khác căn bản không thèm coi cô ta ra gì. Lúc này cô ta quay đầu nhìn chiếc xe BMW mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào kia, chỉ cảm thấy như đang nhìn một đống rác.

“Con tiện nhân Dương Lộc kia rốt cuộc là có vận may gì, dựa vào đâu mà chuyện tốt nào cũng rơi vào người cô ta?” Thái Thanh Tú gào thét trong lòng.

Bên trong chiếc xe Maserati.

Đường Tuấn nhìn đồ trang trí sang trọng trong xe, cười nói: “Mua xe lúc nào? Trước kia không phải anh lái Audi sao?”

Ninh Đình Trung nói: “Cha tôi biết tôi đang sống chung với Âu Dương Hồng Phượng, sợ tôi lái chiếc Audi kia mất mặt nên cố ý mua cho tôi chiếc xe này. Buổi sáng mới vừa làm xong thủ tục, cậu chính là người khách đầu tiên, có phải cảm thấy rất vinh hạnh hay không?”

Đường Tuấn nói: “Âu Dương Hồng Phượng đâu? Theo lý mà nói, cô ấy hẳn phải là vị khách đầu tiên chứ?”

Ninh Đình Trung bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt phức tạp, nói: “Cô ấy về nhà rồi.”

“Về nhà? Gấp như vậy sao?” Đường Tuấn nhíu mày. Bệnh của cha cô ấy là Âu Dương Duệ mới vừa trị khỏi, còn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Đường Tuấn vốn tưởng rằng Âu Dương Hồng Phượng ít nhất sẽ ở thành phố Vinh nghỉ ngơi một hai tháng.

Ninh Đình Trung gật đầu rồi nhìn Đường Tuấn một cái, thanh âm anh ta có chút trầm trọng, nói: “Nhà Âu Dương đã xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Đường Tuấn nói.

Ninh Đình Trung nói: “Những tập đoàn và công ty dưới tên của nhà Âu Dương đều lăn lộn từ trong hắc đạo ra, sau khi Âu Dương Duệ bị thương thì có vẻ như càng bùng nổ mâu thuẫn. Lần này, Âu Dương Hồng Phượng và cha của mình cùng nhau đi khỏi nhà, những người dưới trướng nhà Âu Dương liền không nhịn được, đã bắt nhốt người phụ trách mà Âu Dương Hồng Phượng sắp xếp tại công ty, còn gọi điện cho Âu Dương Hồng Phượng để cô ấy lập tức trở về nhà Âu Dương tiến hành bang giao giao quyền lợi, nếu không sẽ khiến cho nhà Âu Dương đẹp mặt.”

Đường Tuấn nói: “Tôi và cô ấy đã hẹn xong, sao cô ấy lại không thông báo cho tôi?”

Ninh Đình Trung thở dài nói: “Lúc ấy cậu vừa hay lại đang tỷ thí y thuật cùng Quỷ Y, cô ấy sợ quấy rầy đến cậu, hơn nữa thời gian quá gấp gáp, cô ấy phải vội vàng trở về. Tôi cũng vừa mới biết.”

Đường Tuấn gật đầu, Âu Dương Hồng Phượng này vẫn coi như là biết lý lẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play