“Hơ hơ! Hóa ra là một bác sĩ quèn, vậy thì càng không thể rồi.” Thái Thanh Tú nói. Có thể được Lê Chí Hùng tặng tấm thẻ này, tất nhiên phải là nhà giàu có quyền quý bậc nhất của thành phố Vinh. Một bác sĩ có là gì? Anh ta cho rằng mình là Tuệ Tĩnh tái thế, hay là Lê Hữu Trác phục sinh?

“Đủ rồi!” Đường Tuấn thét lên với Thái Thanh Tú.

“Sao vậy? Thẹn quá hoá giận rồi sao?” Khóe môi của Thái Thanh Tú cong lên, dáng vẻ tràn đầy sự đắc thắng.

Đường Tuấn móc điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại kết nối thành công, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Lê Chí Hùng: “Alo?”

“Lê Chí Hùng, là tôi đây!” Đường Tuấn thản nhiên nói.

Lê Chí Hùng hơi giật mình, sau đó vui mừng nói: “Bác sĩ Đường, sao anh lại có thời gian gọi điện cho tôi thế này

Đường Tuấn nói: “Tôi đang ăn cơm ở Hoa Ngọc Châu, xảy ra một chút chuyện.”

Anh nói qua sự việc.

Thái Thanh Tú cười lạnh, nói: “Loại người như anh mà còn quen biết được Lê Chí Hùng, vậy tôi còn nói mình quen biết hết tỉ phú thế giới đó?”

Trương Vĩnh Bách ôm lấy chiếc eo nhỏ của Thái Thanh Tú, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Giám đốc Hoàng, tôi thấy hay là kêu người đuổi họ ra ngoài ngay đi. Nếu không chúng tôi cũng không có cả tâm trạng ăn cơm nữa đây.”

Trong lòng giám đốc Hoàng xuất hiện một chút dự cảm không lành.

“Bác sĩ Đường, đại khái câu chuyện tôi đã biết rồi. Phiền anh đưa điện thoại cho Hoàng Việt.” Lê Chí Hùng nói. Hoàng Việt trong miệng anh chính là giám đốc Hoàng của Hoa Ngọc Châu.

“Lê Chí Hùng bảo anh nhận điện thoại.” Đường Tuấn đưa điện thoại cho Hoàng Việt.

“Diễn! Tiếp tục diễn! Tôi xem anh còn có thể diễn đến khi nào?” Thái Thanh Tú cười lạnh: “Dương Lộc, tôi còn tưởng mắt nhìn người của cô cao lắm, không ngờ rằng lại có thể nhìn trúng người như vậy.”

Hoàng Việt bán tín bán nghi nhận điện thoại: “Alo?”

“Tôi là Lê Chí Hùng.” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Lê Chí Hùng vang lên từ trong điện thoại.

Tim Hoàng Việt đập mạnh một cái, cấp bậc của anh quá thấp, chỉ gặp qua Lê Chí Hùng có vài lần, trong đó có một hai lần là gặp trong buổi họp thường niên của tập đoàn. Nhưng giọng nói của Lê Chí Hùng đã được khắc ghi trong đầu anh ta, vừa nghe thấy giọng nói là đã nhận ra được.

“Ông chủ Lê.” Hoàng Việt thấp thỏm nói.

“Anh còn có mặt mũi gọi tôi! Hoàng Việt anh biết bản thân mình đang làm gì không?” Trong giọng nói của Lê Chí Hùng có sự tức giận khó mà che giấu được: “Đại sư Đường đồng ý đi ăn ở Hoa Ngọc Châu là niềm vinh hạnh to lớn, người khác cầu xin cũng không được. Mà tên khốn nạn nhà anh lại dám đuổi đại sư Đường Tuấn ra ngoài! Mẹ kiếp, đầu óc của anh bị con lừa đá đi rồi hả?”

Hoàng Việt lặng lẽ nhìn Đường Tuấn một cái, người này cũng được xem là đại sư?

Lê Chí Hùng hít thật sâu, nói: “Bây giờ lập tức xin lỗi đại sư Đường! Bằng không thì anh không cần làm việc nữa!”

“Vâng vâng vâng. Tôi biết rồi.” Hoàng Việt không ngừng gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play