*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ba nuôi, con muốn ngồi ở đây ăn cơm, vừa hay có thể ngắm được cảnh đường phố, ba nói xem có được hay không?” Thái Thanh Tú làm nũng, dùng cơ thể ma sát lên người người đàn ông mập mạp.

Xương cốt người đàn ông mập mạp cũng mềm đi vài phần, nhanh chóng nói: “Được được được. Con nói gì ba cũng đồng ý.”

Ông ta nhìn về phía Dương Lộc và Đường Tuấn, nói: “Hai người không nghe thấy sao? Tôi và con gái nuôi của tôi muốn ngồi ở đây ăn cơm, mấy người đổi chỗ khác đi.”

“Nhưng chúng tôi đến trước mà.” Dương Lộc có chút tức giận nói. Bình thường, Thái Thanh Tú tranh giành mọi thứ với cô ở trong trường, không ngờ rằng đến cả chỗ ăn cơm cũng muốn giành với cô.

“Đến trước thì sao? Nhìn dáng vẻ của mấy người có trả nổi tiền không, một ly nước trắng ở đây cũng cao hơn tiền lương một tháng của mẹ cô đấy!” Thái Thanh Tú châm chọc.

Ba nuôi của Thái Thanh Tú cũng cười lạnh nói: “Cô gái trẻ phải hiểu chuyện một chút. Tôi tốt bụng nói với mấy người thì mấy người nên nghe. Giám đốc của nhà hàng này có hợp tác kinh doanh với tôi, chẳng lẽ muốn tôi gọi anh ta qua, để cho mấy người khó xử sao?”

Sắc mặt Dương Lộc lập tức có chút khó coi, không nhịn được nhìn về phía Đường Tuấn.

Đường Tuấn dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, nói với người đàn ông trung niên mập mạp: “Lời Dương Lộc nói mấy người nghe không hiểu sao. Mẹ ông không dạy cho ông sao biết cái gì là thứ tự trước sau à.”

“Được! Được!” Người trung niên mập mạp cười lạnh, thịt mỡ trên mặt đều run lên.

Ông ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, nói: “Đi gọi giám đốc của mấy người ra đây, cứ nói là Trương Vĩnh Bách tìm!”

Nhân viên phục vụ nhìn thấy người trung niên mập mạp mang vàng bạc trên người, không phải người bình thường, làm gì dám do dự, nhanh chóng đi tìm giám đốc. Mấy phú sau, nhân viên phục vụ đã quay lại, bên cạnh có thêm một người mặc đồ vest đi theo.

“Thì ra là Tổng giám đốc Trương ghé thăm, sao không nói trước với tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị trước.” Giám đốc nhà hàng nhìn thấy người đàn ông mập mạp, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười nịnh bợ.

Trên mặt Trương Vĩnh Bách lộ ra thần sắc đắc ý, ông ta nói: “Chuẩn bị thì không cần đâu. Tôi và con gái nuôi của tôi chuẩn bị dùng cơm ở bàn ăn này, nhưng bây giờ bàn đã có người ngồi rồi. Anh cảm thấy phải làm sao?

Giám đốc ngây ra một lát, sau đó lập tức hiểu ra. Anh ta nói với Đường Tuấn và Dương Lộc: “Mời hai người đổi bàn khác. Bàn này Tổng giám đốc Trương đây đã đặt rồi. Tôi sẽ giảm cho hai người hai mươi phần trăm trên tổng hóa đơn, có được không?”

Thái Thanh Tú nói: “Được giảm giá còn không nhanh chóng đứng dậy. Người ta đồng ý giảm hai mươi phần trăm cho cô rồi, đã giảm bớt phí sinh hoạt trong những tháng còn lại rồi. Dương Lộc, nếu không phải là nhờ ba nuôi của tôi, mấy người làm sao có được đãi ngộ này. Đừng kì kèo nữa, nhanh chóng đứng dậy cho tôi. Tôi đứng tê cả chân rồi.”

Dương Lộc làm gì gặp qua cảnh tượng thế này bao giờ, cả người lập tức trở nên lo lắng bất an. Cô thấp giọng nói: “Đường Tuấn, hay là chúng ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play