*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nó thấy Đường Tuấn còn ngồi vững trên ghế đọc sách y khoa, tức giận nói: "Nhóc con, bên ngoài ồn ào như vậy, cậu không nghe thấy sao? Những người kia đều điên rồi, các loại bảo vật đều lấy ra, quả thực giống như đang bán đấu giá.”
"Đấu giá, hình dung này còn rất chuẩn xác."
Đường Tuấn nói một câu, sau đó tiếp tục đọc y thư, cũng không có ý định ra ngoài ứng chiến.
Con thú nhỏ A Bảo giật mình, nói: "Nhóc con, không phải là cậu muốn vậy sao?”
Nó bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, không khỏi hưng phấn, nháy mắt nói: "Bổn khuyển gia phối hợp với cậu như vậy, sau này cậu có thể suy nghĩ một chút chia năm năm được không?”
Nó bị nhốt ở Ma Địa mấy vạn năm, thật vất vả mới phá vỡ được, nên bị các loại bảo vật trước mắt hấp dẫn và trở thành cây mê tiền.
Đường Tuấn không khỏi không nói gì, cái tên này thật đúng là dám nghĩ.
Nhìn thấy Đường Tuấn không đồng ý, con thú nhỏ A Bảo vội vàng đổi giọng nói: "Bằng không chia làm bốn sáu cũng được.”
"Thật sự không được, cậu bảy tôi ba."
"Nhóc con cậu đừng khinh người quá đáng.
Như vậy đi, chờ sau khi cậu lừa những người đó, tôi chỉ cần hạt châu của Ngao Phồn kia, thế nào?”
Lúc này Đường Tuấn mới nói: "Được, thành giao.”
Trong lòng anh oán thầm, thực lực của cái tên A Bảo này có thể so với Thần Quân, không nghĩ tới bản tính còn ở đây, vẫn thích chơi bóng như cũ.
Hai người thương lượng một hồi, Đường Tuấn tiếp tục ở lại trong động nhỏ, mà A Bảo thì đi ra khỏi hang động nhỏ, tạm thời làm người phát ngôn cho Đường Tuấn.
Cổ Hạo trầm giọng nói: "Chó con, Đường Tuấn đã đồng ý chưa?”
A Bảo khinh thường kêu một tiếng, nói: "Cậu ta chướng mắt đồ đạc của các người, cảm thấy đều kém danh ngạch Hóa Long địa.”
Sắc mặt mấy người Cổ Hạo tái mét, tức giận nói: "Khinh người quá đáng!”
Tròng mắt chó của A Bảo đảo qua, nói: "Nếu các người có thể xuất ra một chút bảo bối, có lẽ cậu ta sẽ tiếp nhận khiêu chiến của các người.”
nh mắt mấy người Cổ Hạo âm trầm, bọn họ mới Bán Bộ Thần Quân mà thôi, làm sao có nhiều bảo bối như vậy.
Cổ Hạo cắn răng nói: "Tôi lại thêm mười vạn nguyên thạch cực phẩm!”
Khuôn mặt Ngao Phồn lạnh lẽo, nói: "Tôi thêm hai mươi vạn.”
Một đám người không ngừng đem số lượng nguyên thạch tăng lên, A Bảo ở một bên nghe được mặt mày hớn hở, thầm nghĩ phát đạt rồi.
Kỳ thật cũng không thể nói bọn Cổ Hạo ngốc, chủ yếu là bọn họ nhất định muốn có được danh ngạch Hóa Long địa, hơn nữa chỉ có một, đồng thời thực lực của Đường Tuấn thoạt nhìn cũng không mạnh, cho nên bọn họ mới muốn tranh đoạt cơ hội khiêu chiến này.
Trong mắt bọn họ, danh ngạch Hóa Long địa này chính
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT